Tôi đưa ra cầu ly hôn vào lúc Lục Tân Nam bận rộn nhất.
Anh ta không buồn ngẩng đầu lên, giữa chân mày viết rõ ba chữ “khó chịu”, chỉ lạnh nhạt :
” Nếu đã nghĩ kỹ rồi, quyền nuôi con sẽ thuộc về tôi.”
Cứ như thể ta chắc chắn tôi sẽ vì con mà nhượng bộ.
Tôi bật , đặt một chiếc thẻ ngân hàng lên bàn việc của ta:
” Sính lễ năm đó đưa tôi, hai mươi tám vạn tám. Về sau tiền nuôi dưỡng bé Tri Tri, tôi cũng sẽ chuyển khoản vào thẻ này.”
” Chúc ly hôn vui vẻ, luật sư Lục.”
1
Một luật sư chuyên xử ly hôn, cuối cùng lại bị ly hôn.
Tôi đăng ảnh giấy chứng nhận ly hôn lên vòng bè, có người giỡn trong phần bình luận.
Tôi chỉ mỉm nhẹ, đáp lại:
” Đáng tiếc là, luật sư ly hôn thì không thể ly hôn giùm người khác.”
Tôi và Lục Tân Nam kết hôn mười hai năm, cùng nhau nuôi dưỡng một sinh mệnh mười năm, mà cuối cùng lại trở thành vợ chồng trên danh nghĩa, lạnh nhạt như người dưng.
Nguyên nhân nếu ra, thật khiến người ta ngậm ngùi.
Anh ta giúp “bạch nguyệt quang” của mình kiện tụng ly hôn, suốt ba năm vẫn không giải quyết xong.
Chỉ có Lục Tân Nam là luôn đeo một tấm kính lọc cho ta, cảm thấy mọi chuyện đều phức tạp chồng chéo, chỉ sơ sẩy một chút là ấy sẽ rơi vào vực sâu, vì thế phải cẩn trọng từng bước, từng bước.
Nhưng trong mắt tôi, chẳng qua người phụ nữ đó không đủ dứt khoát.
Cô ta tham tài sản của người chồng bạo hành ngoại , muốn lấy thêm một chút nữa.
Cô ta cũng tham cái danh nạn nhân – vị trí giúp liên tục ý trên mạng xã hội.
Dựa vào đó, ta – một diễn viên hạng tư – suốt ba năm qua vẫn liên tục lên sóng.
Không chỉ nhận kịch bản phim truyền hình, điện ảnh, mà còn tràn ngập trên các tạp chí, show truyền hình và phỏng vấn.
Tổng cộng, ta đã lên sóng hơn một trăm lần.
Tôi lại đăng ảnh giấy ly hôn lên Weibo – nơi số người theo dõi chỉ mới nhích qua hai con số – và tag thẳng tên ta, Hạ Mẫn, với dòng caption giễu cợt:
【Thấy không, ly hôn cũng chẳng khó. Chỉ cần dám tay trắng rời đi là mà.】
Đám fan thương cảm cho ta lập tức tràn vào tài khoản của tôi, buông lời chửi rủa chấn lòng người.
Số người theo dõi tôi tăng vọt, dĩ nhiên, toàn là anti-fan.
Có lẽ rất nhanh thôi, họ sẽ lôi ra thông tin cá nhân của tôi, tổ chức một đợt tấn công mạng lớn hơn nữa, ảnh hưởng trực tiếp đến công việc, cuộc sống, thậm chí cả người thân và bè tôi.
Thật ra tôi cũng chẳng mấy bận tâm.
Tôi chỉ muốn xem, nếu như cuộc sống của bé Tri Tri cũng bị ảnh hưởng, thì Lục Tân Nam sẽ chọn ai.
Rất nhanh, Lục Tân Nam gọi điện cho tôi.
Tôi nghĩ ta sẽ trách móc, ép tôi xóa bài đăng đó đi, cảnh cáo tôi đừng mấy chuyện vô nghĩa.
Nhưng không.
Giọng ta mang theo chút mệt mỏi:
” Khinh Lâm em cũng biết việc luôn có đầu có đuôi. Đã nhận vụ ly hôn của Hạ Mẫn, sẽ theo đến cùng.”
Tôi nhẹ nhàng “ừ” một tiếng:
” Rồi sao nữa?”
Anh ta im lặng một lúc, dường như không kéo nổi mặt xuống để dỗ dành tôi, liền dùng giọng điệu đứng trên cao đạo đức mà :
” Nếu em vì ấy mà đòi ly hôn, thì không cần thiết đâu.”
Nghe như đang trách tôi không hiểu chuyện .
” Tim nằm bên ngực trái,” tôi đáp.
” Lục Tân Nam, thử đặt tay lên tim mình mà xem, ba năm nay, tất cả là vì đạo đức nghề nghiệp, vì nguyên tắc sống ‘ việc có đầu có đuôi’, hay vì tư tâm của chính ?”
Anh ta chẳng cần suy nghĩ: ” Anh là luật sư.”
Tôi bật mỉa:
” Ba năm nay, có bảy lần, hứa sẽ cùng Tri Tri đi công viên trò chơi, đi bảo tàng, đi cung thiếu nhi, lần nào cũng bị một cuộc điện thoại kéo đi mất.
Mà tôi, tôi phải tìm cớ che đậy giúp .
Tôi không thể rằng bỏ con để đi cứu lấy ‘bạch nguyệt quang’ trong lòng, tôi chỉ có thể là hùng, đang chống lại những hành vi tồi tệ trong hôn nhân, đã giúp bao nhiêu người tái sinh.
Cho đến một lần ——”
” Anh đoán xem, Tri Tri thấy gì trên TV?
Anh cùng một dì xinh đẹp bước ra từ tòa án.
Cô ấy bị bao vây bởi một đám phóng viên, có trợ lý và vệ sĩ bảo vệ rất kỹ.
Còn thì nổi giận xông tới, khoác vai ấy, như muốn chỗ dựa cho ấy, ánh mắt tức giận đám phóng viên chỉ trích kia.
Anh đoán thử xem, lúc đó Tri Tri có biểu cảm thế nào?”
” Rồi đoán tiếp đi, lúc đó tôi đã phải giải thích với con như thế nào?”
Bên kia im lặng.
Tôi màn hình điện thoại, vẫn còn đang kết nối.
Có lẽ vì sự thờ ơ với con mà trong lòng ta bắt đầu nảy sinh cảm giác tội lỗi, mà tôi thì không ngại khiến ta thấy áy náy thêm một chút, tiếp tục :
” Lục Tân Nam, chưa từng thấy lạ sao? Tại sao một đứa bé trước giờ luôn bám lấy , lại đột nhiên trở nên độc lập, trầm lặng, không còn năn nỉ chơi cùng, không còn vui vẻ nhờ dạy học, không còn ngọt ngào gọi là ba nữa? Giữa hai người các , chẳng khác gì hai người ở chung nhà lịch sinh hoạt lệch nhau, nhiều lắm thì khi chạm mặt chỉ gật đầu chào một tiếng.”
Ba năm qua tôi phải chịu đựng sự lạnh nhạt của Lục Tân Nam, chịu đựng cảm của Tri Tri, lại còn phải hứng chịu những huống khó xử mà Hạ Mẫn mang đến.
Thật quá đủ rồi.
Tôi nhắm mắt lại, mỉa mai :
” Anh đã là một người chồng khiến người ta buồn nôn, nếu quyền nuôi con thuộc về , thì đừng tiếp tục một người cha đáng kinh tởm nữa.”
Bạn thấy sao?