Ly Hôn Là Điều [...] – Chương 2

Phó Từ quay sang cảnh sát: “Đây là vợ tôi, ấy hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Lâm, chỉ là chuyện gia đình.”

Anh ta dẫn theo đoàn luật sư, chuyện này dàn xếp ổn thỏa.

Nhìn thấy cảnh sát ký giấy hòa giải, Lâm Sương nở nụ đắc thắng, khinh thường liếc tôi.

Bước ra khỏi sở cảnh sát, ta lập tức dựa vào người Phó Từ như một con chim nhỏ nép vào lòng.

“A Từ, đều là lỗi của em. Em không nên tự ý đến tìm chị ấy để giải thích chuyện hiểu lầm hôm đó, không ngờ chị ấy lại càng giận hơn…”

Phó Từ cau mày: “Tống Hiểu Vũ, cho dù có ghen, cũng không cần độc ác đến mức này, muốn hủy hoại cả đời ấy…”

“Chát!”

Chưa đợi ta hết, tôi đã tát ta một cái.

Phó Từ ngỡ ngàng: “Cô đánh tôi?”

“Sao nào?” Tôi thản nhiên ta, “Đánh thì đánh rồi, còn phải chọn ngày à?”

Cả Tống Hiểu Vũ trước đây và tôi bây giờ đều từng ghen tị với Lâm Sương.

Nhưng lý do thì khác nhau.

Tống Hiểu Vũ ghen tị vì Lâm Sương có thể dễ dàng có sự dịu dàng của Phó Từ.

Bởi vì ấy ta.

Còn tôi thì không có lòng từ bi đến thế.

Tôi nắm cằm Phó Từ, nhẹ:

“Anh có biết mình sai ở đâu không, hả?”

“Tôi không quan tâm có bao nhiêu nhân, cũng chẳng bận tâm ngoại với ai. Tôi luôn nhắm mắt ngơ. Nhưng cái người đàn bà ngu ngốc này lại dám đến tận trước mặt tôi để loạn—”

“Chỉ riêng việc không thể kiểm soát nổi nhân của mình, đã đủ chứng minh vô dụng đến mức nào rồi.”

Lâm Sương bàng hoàng, giọng run rẩy: “Cái gì mà nhân thứ năm, thứ sáu?”

Cô ta quay sang Phó Từ, thấy ánh mắt ta gắt gao dán chặt vào tôi, lập tức hiểu ra điều gì đó:

“Anh… còn có người khác?”

“Cô thấy thế nào?” Tôi nhạt, ngón tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên gương mặt bầm dập của Phó Từ.

“Anh thích loại đàn bà thô lỗ, không biết lễ nghĩa như thế này sao? Tôi tôn trọng sở thích của . Nhưng lần sau, phiền quản lý chặt hơn một chút, đừng để họ ra ngoài trò , ảnh hưởng đến an ninh trật tự.”

Tôi chậm rãi tháo găng tay da màu đen, tao nhã đeo lại từng ngón một.

“Nếu không muốn người ta rằng tổng tài của Phó thị là một kẻ ngu ngốc, ngay cả ngoại cũng không biết cho gọn gàng, lại còn mê mẩn một đứa đàn bà tầm thường đến mức này—”

Tôi khẽ, không thèm sắc mặt xám ngoét của Lâm Sương, xách túi rời đi.

Lâm Sương giận dữ gào lên chửi bới, tôi không thèm để ý.

Về đến nhà, tin tức đã nổ tung.

Tôi mua cho nó một vị trí hot search.

#Tổng tài Phó thị ngoại , bị vợ đánh ngay trên phố#

Cư dân mạng bùng nổ:

“Đỉnh thật sự! Phu nhân hào môn đúng là chất chơi.”

“Bình thường khi chồng ngoại , phụ nữ chỉ biết khóc lóc hoặc nhẫn nhịn, chứ mấy ai trực tiếp xuống tay mạnh mẽ như chị này?”

“Nhưng dù sao thì bạch liên hoa kia vẫn thắng. Người đàn ông đó vẫn sẽ ở bên ta.”

“Bớt nhảm nhí đi! Đọc kịch bản là biết chị này căn bản không ông ta, có tiền có sắc, lo gì không có trai trẻ?”

“Tôi bái phục rồi… Ông chồng này đúng là xui xẻo.”

Tôi vào bếp nấu ăn.

Chưa bao lâu, Phó Từ xách theo điện thoại bước vào.

Anh ta giơ bức ảnh mà Lâm Sương gửi cho tôi:

“Chỉ vì chuyện này thôi sao?”

“Không phải ghét nhất là tôi lục điện thoại của à?” Tôi thản nhiên tiếp tục nấu nướng. “Sau này đừng vào đồ của tôi.”

Phó Từ nghiến răng, cố kìm nén cơn giận:

“Hôm đó là buổi họp lớp, tôi chỉ uống chút rượu, lúc đó có rất nhiều người.”

“Tôi không quan tâm mấy chi tiết đó. Không cần giải thích.” Tôi ôm tay dựa vào bếp, nhướng mày ta.

“Tôi chỉ có một nguyên tắc— ta xuất hiện trước mặt tôi một lần, tôi sẽ đánh một lần. Yêu cầu của tôi không cao, chỉ cần quản lý tốt người của mình.”

“Cô còn định vô lý đến bao giờ?! Tôi đã rồi, tôi với ta chỉ là—”

“Im đi.” Tôi cắt ngang, đặt đĩa thức ăn lên bàn. “Tôi đang ăn, đừng tôi buồn nôn.”

Tôi ung dung ngồi xuống, rót một ly sữa, nhàn nhã nhấp một ngụm.

Phó Từ cũng kéo ghế ngồi xuống, trước mặt ta lại trống trơn.

“Còn phần của tôi đâu?” Anh ta trừng mắt tôi.

Trước đây, dạ dày ta không tốt, Tống Hiểu Vũ luôn dốc hết tâm tư để chuẩn bị những món ăn ngon lành, bổ dưỡng cho ta.

Tôi bình thản nhai đồ ăn của mình:

“Tôi chỉ nấu phần của tôi.”

“Anh có thể đừng ngồi trước mặt tôi không? Khuôn mặt bầm dập, phát ngấy.”

Sắc mặt Phó Từ tối sầm lại, ném mạnh điện thoại xuống bàn, dựa lưng vào ghế, cơn giận bốc lên ngùn ngụt.

Rất tốt, nổi nóng rồi chứ gì?

Tôi xách khay cơm lên lầu, vừa ăn vừa xem phim.

Bên dưới, tiếng chén đĩa bị đập vỡ vang lên.

Anh ta hận tôi.

Bởi vì ngày trước, Tống Hiểu Vũ từng :

“Chỉ cần có thể cưới , tôi có thể nhẫn nhịn tất cả.”

Thế là ta thường xuyên dẫn phụ nữ về nhà, để đứng ngoài cửa nghe tiếng họ hoan ái suốt đêm.

Cô khóc trong im lặng, tự trách mình, nghĩ rằng tất cả là lỗi của , là sự trừng đáng phải nhận.

Bề ngoài vẫn phải giữ gìn danh dự của bà Phó, duy trì cuộc hôn nhân đầy rẫy vết nứt.

Trước đây ta ngoại , không dám .

Chỉ cần lộ ra chút khác lạ, sẽ bị ta mỉa mai:

“Không phải có thể chịu đựng tất cả sao? Nếu không chịu , thì cút đi.”

Bây giờ, tôi thẳng thừng mặc kệ.

Anh ta ngược lại còn phát điên.

Tôi bật nhạc lên mức lớn nhất, vừa ăn cơm vừa xem phim.

Chỉ mới thế này mà chịu không nổi à?

Mới chỉ là khởi đầu thôi.

5

Mấy ngày sau, thư ký của Phó Từ – Triệu Lê gọi điện cho tôi:

“Phu nhân, tổng giám đốc Phó bị đau dạ dày, mời đến công ty một chuyến.”

“Tôi đang ở spa, không rảnh.”

Bị tôi từ chối thẳng thừng, ta sững lại:

“Anh ấy thực sự rất đau…”

“Không khỏe thì đi khám bác sĩ, gọi tôi gì?”

Từ đầu dây bên kia, mơ hồ vang lên giọng của Phó Từ. Triệu Lê vội gượng:

“Tổng giám đốc Phó , mỗi lần ấy đau dạ dày, chỉ cần ăn cháo của phu nhân nấu là sẽ đỡ.”

Tôi không hề do dự mà cúp máy ngay lập tức.

Hắn nghĩ Tống Hiểu Vũ là gì?

Đầu bếp hay thần y?

Vẫn chưa xong liệu trình spa thì quản lý của thẩm mỹ viện lên lầu báo với tôi:

“Có người đợi ở dưới.”

“Ai thế?”

“Anh ta mình là Tiểu Triệu, thư ký của chồng , trông có vẻ rất gấp gáp.”

“Gấp cái gì? Để hắn chờ đi.”

Tôi thoải mái tận hưởng xong buổi mát-xa, trang điểm nhẹ nhàng, thong dong bước xuống tầng dưới.

Triệu Lê lúc này trông vô cùng chật vật.

Là con chó trung thành của Phó Từ, Triệu Lê luôn biết cách sắc mặt chủ nhân để hành xử.

Phó Từ khinh thường Tống Hiểu Vũ, hắn cũng hùa theo mà chà đạp .

Có lần, khi đưa cơm trưa cho Phó Từ, hắn cố ý khó dễ.

Lúc đó, bên trong phòng việc, Phó Từ đang ân ái với những nhân.

Còn bên ngoài, hắn lạnh lùng với :

“Phu nhân, người ta phải biết thời thế. Tổng giám đốc Phó thực sự đang đói, không muốn ăn đồ mang tới. Cô vào rối, chẳng có lợi cho ai cả, chỉ càng ấy thêm chán ghét .”

Nói rồi, hắn trực tiếp ném hộp cơm mà Tống Hiểu Vũ cẩn thận chuẩn bị vào thùng rác.

“Được rồi, không có chuyện gì khác thì phu nhân về đi.”

Hôm đó trời đổ mưa lớn.

Trên đường về, hoảng loạn và mất kiểm soát, dẫn đến tai nạn xe.

Đứa con đầu tiên của đã mất như .

Khi đó, Triệu Lê vênh váo bao nhiêu, thì bây giờ lại nhếch nhác bấy nhiêu.

Quần áo lấm lem thức ăn thừa, thậm chí cả tóc cũng dính dầu mỡ.

Tôi nhàn nhã vịn tay vào lan can vàng óng, khẽ:

“Ôi chao, thư ký Triệu, sao thế này?”

Thấy tôi, mắt hắn sáng lên:

“Tôi đến đón phu nhân đến công ty.”

“Anh đã đưa hắn đi khám chưa?”

“Tổng giám đốc Phó không chịu đi…” Hắn lén liếc tôi một cái, “Gần đây tâm trạng ấy không tốt.”

“Gì cơ, tâm trạng tệ đến mức hắt cả đồ ăn vào người à? Không phải là cánh tay đắc lực nhất của hắn sao?”

Triệu Lê mím môi:

“Phu nhân chăm sóc tổng giám đốc rất kỹ lưỡng, thức ăn bên ngoài không hợp khẩu vị của ấy. Thử hết mấy quán quanh đây, ấy đều không đúng vị. Giờ đã hai giờ chiều rồi, mà vẫn chưa ăn gì.”

“Đặt của quán nào ?” Tôi chìa tay ra, “Đưa điện thoại đây.”

Tôi đặt một phần y hệt suất cơm mà hắn gọi.

Vừa vặn lúc tôi đến công ty thì đồ ăn cũng giao đến.

Tôi xách túi đi lên lầu.

Vừa đẩy cửa vào, một tập tài liệu liền bay thẳng về phía tôi.

“Viết cái quái gì thế này?!”

Tôi bầu không khí căng thẳng trong phòng việc, nhướng mày:

“Đợi mắng xong rồi tôi vào nhé?”

Thấy tôi, Phó Từ theo phản xạ nới lỏng cà vạt, nghiêng đầu, kìm nén cơn giận, im lặng màn hình.

Cấp dưới đứng bên cạnh như cứu rỗi, vội vàng cảm kích tôi:

“Vậy tôi không phiền tổng giám đốc và phu nhân.”

“Ra ngoài.” Phó Từ bình tĩnh .

Tôi đặt hộp cơm lên bàn, sau đó ném mình xuống sofa, thoải mái lướt điện thoại.

Phó Từ lập tức nhận ra có gì đó sai sai:

“Đồ mua bên ngoài?”

“Tôi đang ở spa.”

“Tôi không thích ăn mấy thứ này.” Gương mặt hắn lạnh băng. “Đồ ăn bên ngoài không sạch, tôi ăn vào sẽ đau bụng.”

“Vậy thì gọi người khác nấu đi.” Tôi lướt xung quanh. “Dù sao chỗ này cũng chẳng thiếu thứ gì, có cả phòng ngủ lẫn bếp riêng, người muốn nấu cơm cho thì thiếu gì.”

Nhận ra điều gì đó không đúng, hắn nhanh chóng bước đến giật lấy điện thoại của tôi:

“Cô vẫn còn giận à? Chỉ vì chuyện của Lâm Sương, mà bây giờ cũng không thèm nấu cơm cho tôi nữa?”

Tôi bật .

Chỉ vì một mình Lâm Sương sao?

“Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy ăn ngon lành gì cả. Bây giờ tôi không muốn nữa, cũng đừng tự khổ mình. Ăn không?”

“Không ăn thì tôi mang đi.”

Hắn hung hăng trừng tôi, sau đó quay lại bàn việc, u ám cúi đầu ăn.

Nhíu mày, nhai mà cứ như đang chịu cực hình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...