Ly Hôn Là Điều [...] – Chương 8

Sau khi rời khỏi cục dân chính, Bùi Ngôn đứng lặng bóng dáng dần khuất xa. Ánh sáng và bóng tối chia cắt hai người một cách rõ ràng. Cô đi về phía ánh nắng, còn lại chìm ngập trong bóng tối như cơn thủy triều, đau đớn đến mức không thể thở nổi.

 

Khi đó, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên. Là Hạ Đình gọi.

 

"A Ngôn, em không muốn phiền , em rất sợ..."

 

Hạ Đình nức nở cầu xin đến tìm . Cô rằng người chị đại từng bắt nạt trong tù vừa ra ngoài và đã người đe dọa, tống tiền . Nếu không trả tiền, chúng sẽ đập nhà .

 

"A Ngôn, em không còn gì cả, em chỉ còn có ..."

 

Bùi Ngôn cảm thấy một sự mệt mỏi và chán chường không thể tả. Nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của , lại không thể thốt ra lời từ chối.

 

Anh nghĩ, đây sẽ là lần cuối cùng giúp . Sau này, cầu sẽ phân cầu, đường sẽ phân đường. Anh sẽ dành cả đời để theo đuổi Khánh Dương, mong thay đổi ý định.

 

Nhìn về phía mà vừa rời đi, Bùi Ngôn cuối cùng cũng quay lưng, rời khỏi.

 

—--------

 

Khi dì Chu gọi điện thông báo chuyện này, tôi cảm thấy thật khó tin, sững sờ một hồi lâu.

 

"Gì cơ, Bùi Ngôn đưa Hạ Đình về nhà sao?"

 

Giọng dì Chu đầy phẫn nộ.

 

"Đúng , ta cư xử như thể mình là chủ nhà, chuyển vào phòng bên cạnh của ông chủ, mỗi đêm đều mặc váy ngủ và mang hoa quả vào thư phòng để tìm ông ấy."

 

Tôi siết chặt tay: "Còn Hằng Tri thì sao?"

 

Dì Chu ngập ngừng một lát rồi đáp nhỏ: "Hằng Tri có vẻ cũng rất thích ta."

 

Cúp máy xong, lòng tôi trở nên lạnh lùng.

 

Bùi Ngôn và Hạ Đình muốn gì thì mặc, tôi sẽ không để con trai mình chịu tổn thương dù chỉ một chút.

 

Tôi bấm số của mẹ chồng, không do dự mà gọi điện. Tôi kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra gần đây.

 

Bên kia đầu dây im lặng rất lâu, cuối cùng bà thở dài một tiếng:

 

"Được rồi, mẹ sẽ về giải quyết chuyện này."

 

"Khánh Dương, bao năm qua con đã chịu nhiều ấm ức rồi."

 

Sau khi cúp điện thoại, nước mắt tôi lập tức tuôn trào.

 

Mẹ chồng tôi là một người phụ nữ rất tốt. Bà và bố chồng nhau từ thuở thanh xuân, cùng nhau sáng lập nên công ty Bùi thị ngày càng phát đạt.

 

Thế , khi Bùi Ngôn còn nhỏ, bố mắc ung thư và qua đời. Mẹ chồng tôi vừa phải gánh vác công ty, vừa phải chăm sóc Bùi Ngôn, khi cậu bé khóc đòi bố mỗi ngày. Bà thậm chí còn không có thời gian để đau buồn vì cái chết của chồng.

 

Từng bước một, bà trở thành một nữ cường nhân mạnh mẽ trong thương trường.

 

Vậy mà Bùi Ngôn vì Hạ Đình, người đã bỏ rơi vì tiền, hết lần này đến lần khác tổn thương mẹ mình. Mối rối rắm giữa và Hạ Đình không chỉ là , mà còn có phần chống đối mẹ mình.

 

Anh trách bà can thiệp, chia rẽ và Hạ Đình. Nhưng mẹ chồng tôi đã lăn lộn bao năm, sao bà không ra tính cách của con người? Vì muốn bảo vệ con trai, bà đành phải như .

 

Là một người mẹ, vào khoảnh khắc này, tôi cảm thông sâu sắc với bà.

 

Tôi sẽ không để con mình trở thành Bùi Ngôn thứ hai.

 

—---------

 

Vài ngày sau đó là buổi dạ hội hóa trang hàng năm của trường mẫu giáo mà Hằng Tri theo học. Năm nào tôi cũng đến dự, và năm nay cũng không ngoại lệ.

 

Khi tôi đến cổng trường mẫu giáo, tôi gặp giáo của Hằng Tri. Cô ấy hơi bất ngờ, ngay sau đó nở nụ rạng rỡ.

 

"Mẹ của Hằng Tri, tôi cứ tưởng gần đây bận rộn quá không thể đến ."

 

Tôi khẽ , không giải thích gì thêm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...