Ly Hôn Là Điều [...] – Chương 4

Tôi tự hào :

 

"Đúng , họ chính là nguồn lực để tôi có thể mọi điều."

 

Tôi đã lớn lên trong và sự hạnh phúc. Tôi có bố mẹ khiến người khác ghen tỵ và bè thân thiết. 

 

Có lẽ điều duy nhất tôi từng khổ sở chính là nỗi đau . Dường như không có gì để oán trách nữa.

 

—---------

 

Ngủ trên chiếc giường quen thuộc mà lạ lẫm, tôi lại mơ về quá khứ.

 

Năm tôi mười tám tuổi, Giang Kỳ bị gãy chân, tôi đến thăm ấy trong bệnh viện và gặp Bùi Ngôn trong một phòng bệnh đơn.

 

Anh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, phủ lên khuôn mặt gầy gò của một lớp ánh sáng dịu dàng. Cảnh tượng ấy đẹp đẽ như một bức tranh minh họa. Khi tôi bấm máy ảnh, vừa khéo quay đầu lại.

 

Khoảnh khắc bức ảnh chụp, tim tôi đập rộn ràng.

 

Rất hời hợt, tôi là kẻ mê cái đẹp, đã từ cái đầu tiên.

 

Giang Kỳ quen biết nhiều người, tôi nhờ ấy điều tra về Bùi Ngôn.

 

Vậy là tôi biết câu chuyện đầy rắc rối của . Trái tim non nớt của tôi phẫn nộ vì gặp sai người, đồng thời đau lòng cho sự chung của .

 

Nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng tất cả đều là do tự nguyện.

 

Thậm chí khi ấy quay trở lại, dù Bùi Ngôn có giận dữ hay buồn bã đến đâu, cuối cùng vẫn nhượng bộ trước những giọt nước mắt của ta.

 

Yêu thầm là một nỗi buồn, không thể ra, lại không thể ngừng chìm đắm, càng lún càng sâu.

 

Tôi đã ở bên cạnh trong những tháng ngày tăm tối. Giống như bộ phim truyền hình cuối cùng cũng có kết thúc viên mãn, Bùi Ngôn đã buông bỏ quá khứ và tỏ với tôi một cách nghiêm túc.

 

Bạn bè của rằng:

 

"Có giống như một hoàng tử đầy vết thương cuối cùng đã gặp nàng công chúa tốt bụng và xinh đẹp không?"

 

Phải rất lâu sau tôi mới hiểu ra.

 

Yêu một người là sẽ tìm mọi cách để đến bên người đó.

 

Bùi Ngôn thích tôi vì tôi là một người tốt. Dù đứng yên không gì, ánh nắng vẫn sẽ chiếu rọi lên .

 

Nhưng ta, cho dù Hạ Đình là người sai.

 

Cô ta giống như một bông hoa hồng đầy gai lại nở rộ đến mức cực hạn. Tiếp cận ta sẽ bị thương tích đầy mình, vẫn đắm chìm không thể thoát ra.

 

Còn tôi, đã tỉnh ngộ quá muộn.

 

—---------

 

"Không còn sớm nữa, Khánh Dương, không ngủ nướng, chúng ta phải ra sân bay rồi!"

 

Giang Kỳ nhảy xuống giường đầy năng lượng, kéo rèm cửa ra, ánh sáng mặt trời lập tức tràn ngập cả căn phòng.

 

Cô ấy kéo tôi dậy với gương mặt đầy hào hứng.

 

"Đi thôi, chúng ta đi Malaysia lặn biển, nhất định phải chụp cho cậu một bộ ảnh ly hôn đẹp mê hồn!"

 

Tôi chợt tỉnh khỏi cơn ngơ ngác, bật thành tiếng.

 

Tôi và Giang Kỳ đã mở chung một studio nhiếp ảnh từ thời đại học, kinh doanh khá phát đạt.

 

Trước đây, tôi chỉ ghi lại những khoảnh khắc đẹp nhất cho người khác, giờ là lúc ghi lại khoảnh khắc của chính mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...