18
Cuối cùng, căn hộ mới của tôi đã trang trí xong, tôi bắt đầu từ từ sắm sửa đồ nội thất.
Một ngày nọ, khi tôi từ cửa hàng nội thất trở về, ngay tại cổng khu chung cư, tôi cờ gặp Thẩm Minh.
Anh ta chặn xe của tôi:
“Tú Tú, có thể chuyện với một lát không?”
Ban đầu, tôi không nhận ra ta, vì trông ta thay đổi quá nhiều.
Một người trước đây luôn chăm chút vẻ ngoài, nay đầu tóc bù xù, đôi mắt đỏ hoe, râu ria xồm xoàm, quần áo thì nhăn nhúm, luộm thuộm.
Thấy tôi do dự, ta tiếp tục:
“Anh xin em đấy.”
Cuối cùng, tôi vẫn xuống xe.
Nhưng tôi không đưa ta về nhà, mà chọn một quán cà phê gần khu chung cư để chuyện.
Chúng tôi chọn một phòng riêng.
Sau khi gọi cà phê và đồ ăn nhẹ, nhân viên phục vụ vừa rời đi, nước mắt của Thẩm Minh đã lăn dài trên má:
“Lục Viện đã chuyển hết tiền trong công ty sang tài khoản của một gã đàn ông mà ta quen qua mạng! Tú Tú, công ty của cũng không thể giữ nữa rồi…”
Tôi sững sờ.
Tiến triển này có phải hơi nhanh quá rồi không?
“Không lấy lại sao?”
“Không… tài khoản nhận tiền là của một ngân hàng nước ngoài, chắc là một vụ lừa đảo tài chính. Sao có thể tin ta chứ? Sao lại ngu như ?!”
Thẩm Minh ôm đầu, khóc không thành tiếng.
“Cô ta đâu?”
“Cô ta đã bỏ trốn, không biết đang trốn ở đâu. Ngay cả Huyên Huyên cũng không mang theo. Đứa trẻ đó thật đáng thương, ông bà nội cũng không chịu nhận nuôi, nên tạm thời phải chăm sóc nó. Đợi khi nào Lục Viện trở về, sẽ giao thằng bé cho ta.”
“Tôi thấy Huyên Huyên từng đăng video ngược đãi mèo trên mạng rồi đấy.”
Thẩm Minh sững sờ, lập tức phản bác:
“Không thể nào, thằng bé còn nhỏ như mà!”
Bọn trẻ bây giờ trưởng thành rất sớm, một đứa bé chín tuổi không hề nhỏ nữa đâu.
Tôi không cố gắng khuyên ta thêm.
Nếu ta muốn đóng vai thánh nhân, tôi cũng không cản.
“Anh thực sự đã hoàn toàn chết tâm với Lục Viện rồi.”
Tôi không bình luận gì.
Tôi hiểu rõ ta, ta luôn là kiểu người “quên đau khi vết thương lành”.
Nhưng rồi ta tiếp tục :
“Tú Tú, em vẫn chưa có trai, có phải em vẫn đang đợi không? Chúng ta quay lại đi, lần này, nhất định sẽ đối xử tốt với em.”
Lời đáp của tôi là một ly cà phê hất thẳng vào mặt ta:
“Biến! Thẩm Minh, thử lại mình xem, bây giờ có giống người không? Hay giống một con ma? Tôi chưa có trai vì tôi chưa gặp người mình thích, ta có thể là bất kỳ ai, chỉ là không thể là ! Một kẻ như , không có lòng tự trọng, không có giới hạn, không xứng đáng với tôi!”
Khi rời đi, Thẩm Minh còn chật vật hơn cả lúc đến.
Nhưng đó là kết cục mà ta xứng đáng phải nhận.
19
Nửa năm sau, tôi lại nghe tin về Thẩm Minh.
Lục Viện đã quay về, quỳ gối cầu xin sự tha thứ.
Lần này, Thẩm Minh cuối cùng cũng cứng rắn một lần, kiên quyết báo cảnh sát.
Trong lúc hai người đang giằng co, họ không để ý đến việc Huyên Huyên đang cố đốt một con mèo.
Thằng bé đổ rất nhiều xăng lên con vật.
Ngay khoảnh khắc nó bật lửa, cả phòng khách lập tức bùng lên thành biển lửa.
Lục Viện và con trai chết ngay tại chỗ.
Thẩm Minh sống sót, bị bỏng nặng khắp người.
Bố mẹ ta đến cầu xin tôi đi thăm ta, tôi từ chối thẳng.
Là một kẻ “liếm cẩu” (kẻ si mù quáng), kết cục của Thẩm Minh đúng là thê thảm, cũng chẳng đáng để thương cảm—tất cả đều là tự chuốc lấy.
20
Đ/ọ.c fu,l.l tại p@age Gó_c Nh(ỏ) c.ủa T//uệ L,â.m!
Tôi chính thức dọn vào căn hộ mới.
Mỗi ngày, tôi đều cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.
Bố mẹ lo tôi sống một mình sẽ đơn.
Nhưng tôi lại rất thích tận hưởng sự yên tĩnh này.
Hơn nữa, tôi vẫn đi bình thường, cuối tuần về nhà bố mẹ ăn cơm, thỉnh thoảng ra ngoài tụ tập cùng bè, cuộc sống cũng khá phong phú.
Chỉ là, người tôi thích vẫn chưa xuất hiện.
Nhưng nếu một ngày nào đó gặp ấy, tôi nhất định sẽ không trốn tránh.
Những tổn thương trong quá khứ sẽ không khiến tôi sợ , cũng không khiến tôi chùn bước.
Tôi tận hưởng cuộc sống tự do của một người, cũng mong chờ hạnh phúc của hai người.
Dù , ngay cả khi “người ấy” không xuất hiện, tôi cũng không hề lo lắng.
Bởi vì tôi sẽ bản thân mình thật tốt.
Sẽ không uổng công đã đến thế gian này một lần.
(Toàn văn hoàn tất.)
Bạn thấy sao?