Ly Hôn Không Tưởng – Chương 2

2

Năm năm qua đây là lần đầu tiên với tôi nhiều như , lần đầu tiên trút hết tâm trạng trước mặt tôi.

Tôi biết, trong lòng luôn oán trách tôi. Nhưng năm năm qua chẳng ai trong chúng tôi sống dễ dàng cả.

Tôi cố nén nước mắt, để mặc cho xấp giấy ấy ném thẳng vào người, cảm giác choáng váng quen thuộc lập tức kéo tôi tỉnh lại.

Tôi vội vàng bịt mũi. Một lúc lâu vẫn không thấy máu, may mà không sao.

Chờ khi tôi bình tĩnh lại, tôi mới lên tiếng:

“Những gì nợ nhà họ Tạ, em sẽ cố gắng trả hết.”

Bệnh của tôi… không chừng còn sống bao lâu. Nhưng ít nhất, trước khi chết, tôi muốn trả lại hết những gì mình nợ họ.

Anh tôi tôi như thể vừa nghe một chuyện : “Cô lấy gì để trả?”

Nói rồi lại như nhớ ra điều gì: “Tối nay Lục Cận Ngôn có một bữa tiệc với mấy đối tác. Cô đi với tôi gặp ta, nhờ ta giúp.”

“Tôi và ấy đã ly hôn rồi.”

“Thì sao? Cô xem, có thể giúp bằng cách nào? Tạ Vãn, bây giờ chỉ có nhà họ Lục mới cứu nhà chúng ta!”

Không đợi tôi gì, đã cầm đống hợp đồng kéo tôi ra khỏi nhà.

Tôi cũng không ngờ, nhanh như lại gặp lại Lục Cận Ngôn.

Tối đó tâm trạng ta rất tốt, ai mời rượu cũng không từ chối, ly nào cũng uống cạn.

Chỉ có tôi và trai ngồi nép ở góc, giống như những kẻ hề bị lãng quên.

Anh tôi đưa ly mời, ta cũng chẳng buồn đến.

Mọi người xung quanh sớm đã hiểu chuyện, bắt đầu buông lời mỉa mai: “Nhà họ Tạ đúng là không biết điều. Tổng giám đốc Lục đã cho nhiều dự án như , giờ lại còn muốn nhắm vào chỗ chúng tôi.”

“Tham lam như , cẩn thận tham quá hóa nghèo…”

Sắc mặt tôi tái xanh vẫn cố lành: “Những dự án kia đều bị dừng hết rồi. Mong tổng giám đốc Lục rộng lượng, cho nhà họ Tạ một con đường sống.”

Lục Cận Ngôn tỏ rõ vẻ khó chịu, chỉ tay về phía tôi: “Muốn có dự án mới? Phải để ta mời rượu.”

Anh tôi hoảng hốt, tôi rồi vội vàng giải thích: “Nó không uống . Để tôi uống thay.”

Lục Cận Ngôn không nhúc nhích, ánh mắt dán chặt vào tôi. Anh ta luôn thích nắm lấy mọi cơ hội để khiến tôi khó xử.

Anh trai tôi chắn trước mặt tôi, cố hòa giải: “Dù sao cũng từng là vợ chồng, đừng khó nó nữa. Tôi uống.”

Rượu trắng hơn 50 độ, tôi uống hết ly này đến ly khác. Mặt đỏ bừng, cuối cùng không chịu nổi nữa, nôn thốc nôn tháo.

Lục Cận Ngôn thấy ghê tởm, lập tức lui về phía sau, lấy khăn lau tay.

Tôi bước đến đỡ trai, lại đẩy tôi về phía Lục Cận Ngôn: “Mau xin lỗi ta đi, nhờ ta giúp nhà họ Tạ một tay.”

Tôi cầm lấy chai rượu trên bàn, ngửa đầu uống cạn. Tôi biết, đây chính là hình ảnh mà Lục Cận Ngôn muốn thấy nhất.

Dạ dày cuộn lên từng cơn, những lời cầu xin vừa định ra lại hóa thành câu:

“Chuyện nhà họ Tạ nợ, chúng tôi sẽ tự tìm cách trả. Còn mấy dự án kia, tổng giám đốc Lục không muốn cho thì cũng không sao.”

Anh tôi nghe xong câu đó, lập tức tỉnh táo lại, tức giận đến mức tát tôi một cái:

“Em có biết mình đang cái gì không? Không có sự giúp đỡ của nhà họ Lục, nhà họ Tạ chúng ta chỉ còn con đường chết! Đống nợ đó, em định lấy gì trả?”

“Tạ Vãn, em có biết ba mẹ chết như thế nào không!”

Đầu tôi như có tiếng ong ong, giống như có một cây kim đâm vào não, đứng không vững, lảo đảo ngã sang một bên.

Lục Cận Ngôn đứng bên cạnh, như thể đã hết kiên nhẫn với màn kịch này, thấy tôi ngã xuống đất liền cất giọng mỉa mai: “Đừng diễn trò trước mặt tôi nữa, phát ngán!”

Sau đó, ta vòng qua người tôi rời đi.

Tôi ngẩng đầu, thấy ta đang ôm Tô Đồng đứng ngoài cửa, không quay đầu lại mà bỏ đi.

Tôi gắng sức nuốt xuống cảm giác buồn nôn trong dạ dày, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay đến bật máu.

Một dòng chất lỏng nóng hổi từ mũi chảy ra, tôi tôi đầy kinh hãi.

“Tạ Vãn, em sao thế?”

Tôi vẫn chưa đến mức phải dùng căn bệnh này để đổi lấy sự đồng cảm, nên cố nhẹ nhàng:

“Uống rượu nhanh quá, bị nóng người thôi.”

Nét hoảng loạn trong mắt chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng trở lại.

“Nhà họ Tạ vì em mà sắp sụp đổ, ba mẹ cũng vì em mà chết. Tạ Vãn, đồ tai họa như em sao vẫn còn sống yên ổn thế này?”

Tôi biết, tôi vì quá tức giận mới những lời đó. Trước đây từng rất tốt với tôi.

Nhưng bây giờ hận tôi cũng là thật.

Chuyện năm năm trước, dường như chỉ mình tôi là người sai.

Tôi bỗng thấy mệt mỏi, lấy tay lau bừa vài cái lên mặt rồi lặng lẽ bước ra khỏi cửa.

Gió lạnh buốt cắt da cắt thịt, đường phố vắng tanh không một bóng người.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...