14
Tôi không hiểu vì sao… rõ ràng là tôi muốn chuyện đàng hoàng với ấy, tôi rõ ràng có thể nhẹ nhàng hơn.
Nhưng mỗi lần thấy ấy và Trần Diễn ở bên nhau, tôi lại không kiềm chế mà muốn khó ấy.
Tôi cố chuốc ấy uống rất nhiều rượu trên bàn tiệc. Ngày xưa ấy cũng từng tính kế tôi như .
Nhưng tôi không ngờ ấy lại ói ra máu.
Tôi sợ hãi đến mức phát điên, bế ấy lao thẳng vào bệnh viện, tôi không muốn ấy có chuyện gì, tôi thậm chí đã quỳ xuống cầu xin bác sĩ cứu ấy.
Có rất nhiều người chụp ảnh. Sau khi ấy tỉnh lại, tôi bỗng thấy mình thật đáng thương, nếu để ấy thấy những bức ảnh đó, ấy nhất định sẽ nhạo tôi cả đời.
Tôi cho người xóa hết ảnh đi, may mà ấy không thấy.
Nhưng trai ấy thì đến tận cửa tìm tôi sự, loạn không dứt. Tôi tức quá cho người tống ta vào tạm giam vài hôm.
Vì chuyện đó, toàn bộ những chuyện quá khứ của nhà họ Tạ bị moi ra hết. Cô ấy nhất quyết ly hôn với tôi, hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
Tôi nghĩ, thôi thì giúp ấy điều tra chuyện năm đó, xem như một lời xin lỗi.
Tôi tưởng… khi ấy nhận lấy tài liệu, nghĩa là đã chấp nhận lời xin lỗi đó rồi.
Nhưng sau đó, tôi đưa ấy tới bệnh viện, ấy lại vì Trần Diễn mà chắn dao.
Vì một người đàn ông khác mà hy sinh đến mức đó — tôi cuối cùng cũng hiểu, hóa ra… trong lòng ấy, chưa từng có tôi.
Tôi đã thấy vô số lần, ấy với Trần Diễn, quan tâm ta.
Cuối cùng tôi cũng hiểu — Có lẽ, ngay từ đầu, tất cả là do tôi sai rồi.
Tôi chưa bao giờ biết cách một người là như thế nào.
Những năm Thẩm Vãn vợ tôi, ấy quan tâm tôi từng chút một.
Ở nhà họ Lục, ấy cũng luôn nhẫn nhịn, không oán không than.
Thế mà chỉ vì một sai lầm năm năm trước, tôi luôn lạnh lùng, cay nghiệt với ấy.
Tôi thậm chí còn nhiều lần thúc ép ấy ly hôn, để em tôi – Tô Đồng – diễn kịch cùng tôi, từng lần từng lần tổn thương ấy.
Ngay cả lần cuối cùng gặp mặt, tôi cũng vì cái lòng tự trọng nực của mình mà không thể nổi một câu tử tế với ấy.
Lần này, tôi đã vĩnh viễn mất ấy rồi.
Tôi tỉnh lại sau ba ngày.
Nghe di thể của Thẩm Vãn đã Trần Diễn đưa đi hỏa táng.
Tôi tức giận đến cực điểm, tìm đến ta chất vấn:
“Tại sao?! Dựa vào đâu mà tro cốt của vợ tôi lại không giao cho tôi?!”
Trần Diễn túm lấy cổ áo tôi, ngay trong bệnh viện, ra tay đánh tôi không chút do dự.
Anh ta phải ấy đến mức nào, mới không màng bị đuổi việc, chỉ để thay ấy trút giận?
“Yêu sao?” Trần Diễn nghiến răng, nắm tiếp tục giáng xuống.
“Lục Cận Nghiêm, tự hỏi lòng mình đi, bao năm qua có xứng đáng với Thẩm Vãn không?”
“Khi nhà họ Tạ sản, ở đâu?”
“Khi Thẩm Vãn đường cùng, tuyệt vọng, đang gì?”
“Khi ấy bị bệnh nan y, một mình chống chọi, đã gì?”
Tôi lại nhớ đến lúc Thẩm Vãn đột nhiên ngất xỉu trước mặt tôi, đột nhiên chảy máu, đột nhiên ấy sắp chết rồi.
Tôi lắc đầu, cố gắng phủ nhận sự hoảng loạn trong lòng mình.
“Anh lúc nào cũng ở trên cao, bắt tất cả phải thuận theo . Nhưng Thẩm Vãn… ấy đã gì sai?”
“Cô ấy rốt cuộc đã sai cái gì?!”
Từng cú của Trần Diễn như nghiền nát nốt chút tự tôn đáng thương còn lại của tôi.
Tôi lau vết máu ở khóe miệng, run rẩy đứng dậy khỏi mặt đất.
Tất cả… đều là tôi sai.
Tôi sai rồi.
Thẩm Vãn… ấy không đáng phải chịu tất cả những điều đó.
Tôi rời khỏi bệnh viện, đến tầng cao nhất của công ty, đứng trên vị trí cao nhất.
Từ đây, tôi như thấy Thẩm Vãn đang đứng phía dưới.
Trong phút chốc, tôi như trở về đêm say rượu năm năm trước — cái đêm mà ấy ghé sát tai tôi thì thầm:
“Thật ra… em có hơi thích .”
“Thật ra… Vãn Vãn của , .”
Gió gào thét bên tai.
Tôi phải đi tìm Vãn Vãn của tôi rồi.
Bạn thấy sao?