Tôi biết Vương Miểu đang ghen vì tôi ở đây cùng vợ chờ sinh.
Thế nên tôi nhắn lại:
【Đối với ta, trong lòng không gợn sóng.
Nếu là em, sẽ đau như trăm ngàn mũi tên xuyên tim.】
Chẳng bao lâu sau, Vương Miểu trả lời tiếp:
【Em đang ở bãi giữ xe tầng hầm bệnh viện, có muốn xuống không?】
Thấy tin nhắn này, tim tôi như ngừng đập một nhịp.
Tôi hiểu rất rõ ấy “xuống một chuyến” nghĩa là gì.
Nhưng bây giờ vợ tôi đang sinh con, ba mẹ vợ cũng ngồi ngay bên cạnh, nếu giờ tôi xuống đó, có phải hơi quá trớn rồi không?
Đang lúc do dự, Vương Miểu lại gửi tiếp một tin:
【Em chỉ cho 5 phút. Không xuống, em đi đấy.】
Đọc xong, tôi nghiến răng, đứng bật dậy:
“Ba, mẹ, con nghe tiếng Nặc Nặc gào khóc mà thấy khó thở quá… Con cần ra ngoài hít thở một chút.”
Cứ như thế, trong ánh mắt thương cảm của ba mẹ Hứa Nặc, tôi xoay người đi vào thang máy, bấm xuống tầng hầm B2, tìm chiếc xe tôi mới tặng cho Vương Miểu không lâu trước đó,
rồi chui nhanh vào trong.
9
Ba ngày sau khi con chào đời, Hứa Nặc đưa vào trung tâm chăm sóc sau sinh.
Tôi cứ nghĩ, Vương Miểu sẽ sớm hỏi tôi khi nào thì thực hiện lời hứa, khi nào bắt đầu ly hôn.
Vì chuyện đó, tôi còn soạn sẵn cả đống lời lẽ để lấp liếm.
Nhưng hoàn toàn trái với dự đoán, từ khi con tôi ra đời đến nay đã hơn hai mươi ngày,
đứa bé sắp đầy tháng rồi, mà Vương Miểu chưa một lần nhắc lại chuyện đó.
Đến mức tôi thậm chí bắt đầu nghi ngờ, có nên chủ hỏi ấy vì sao không nhắc nữa không.
Thì đúng lúc ấy, một chuyện hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của tôi xảy ra.
Lúc đó tôi đang họp ở công ty, Hứa Nặc gửi đến liên tiếp hai tin nhắn:
【Vừa rồi có người thêm em trên WeChat, là đồng nghiệp của , tên là Vương Miểu.】
【Cô ta còn gửi cho em một đoạn ghi âm nữa. Anh quá đáng thật đấy.】
Đọc xong tin nhắn, tôi như bị sét đánh giữa trời quang.
Đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không nghe thấy gì trong buổi họp.
Đồng nghiệp gì, tôi không lọt tai một chữ.
Phải mất mười mấy giây, tôi mới bật dậy khỏi ghế,
bỏ mặc ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, xô mạnh cửa phòng họp bước ra.
Ra đến khu việc, tôi lập tức thấy Vương Miểu đang ngồi trước máy tính.
Lúc này tôi không còn để tâm đến người khác nghĩ gì nữa, trực tiếp gầm lên:
“Vương Miểu, lại đây cho tôi!”
Vương Miểu giật mình trước tiếng quát, ngẩn ra vài giây, sau đó mới đứng dậy.
Cứ như , tôi và ấy một trước một sau bước vào phòng việc của tôi.
Vừa đóng sầm cửa lại, tôi đã nắm chặt cổ áo ấy rồi gằn giọng:
“Cô biết WeChat của vợ tôi bằng cách nào?
Cô gửi gì cho ấy hả??”
Lúc này, Vương Miểu đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh vốn có của ta.
Đối mặt với sự phẫn nộ của tôi, ta chẳng những không sợ, ngược lại còn nhếch môi nở một nụ mỉa mai.
“Anh ngủ lại chỗ em bao nhiêu lần rồi, em muốn biết WeChat của vợ thì khó gì chứ?”
Lúc này tôi mới bừng tỉnh — Chắc chắn là ta đã lợi dụng lúc tôi ngủ, lén mở điện thoại, rồi tìm tài khoản của Hứa Nặc.
Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự hối hận vô cùng vì đã từng đưa mật khẩu mở khóa cho ta.
Nhưng hiện tại không phải lúc để hối hận, tôi dồn ta vào tường, tức giận gào lên:
“Cô điên rồi hả?
Cô gửi cho ấy cái gì ?!”
Vương Miểu loạng choạng suýt ngã, khi đứng vững lại, ta không những không tức giận, mà còn tôi .
Sau đó, ta lấy điện thoại ra, bấm vài cái rồi đưa cho tôi.
Tôi cầm lấy, thấy là một đoạn ghi âm.
Ấn phát, giọng vang lên:
“Anh Quang à, vợ đang ở tầng trên sinh con vì , đang chịu nỗi đau khủng khiếp nhất, mà lại xuống đây tìm em. Sau này nếu ấy biết thì có phát điên không?”
“Kệ ta có điên hay không. Cô ta sinh con của ta, còn chúng ta chuyện của chúng ta, không liên quan gì nhau.”
“Anh gì đấy, em chỉ gọi xuống trò chuyện thôi, ai bảo muốn gì đâu?”
“Đừng giả vờ nữa. Em còn mặc quần tất đen đẹp thế kia, giả bộ cái gì nữa?”
“Đáng ghét! Anh giống như khỉ lên cơn ấy!”
“Không gấp sao , với bố mẹ con heo kia là ra ngoài hít thở.
Về trễ là không giải thích nổi đâu. Mau lên, giúp một chút!”
“Ưm…”
Sau đó là những tiếng không tiện nghe hơn nữa.
10
Nghe xong đoạn ghi âm, tôi sững sờ hoàn toàn.
Tôi không thể ngờ rằng, cuộc trụy lạc hôm đó trong bãi xe tầng hầm B2 bệnh viện, lại bị Vương Miểu ghi âm toàn bộ.
Chưa hết, ta còn gửi đoạn ghi âm này cho Hứa Nặc.
Trong chốc lát, chân tôi mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ xuống đất.
Tôi vịn vào tường, chằm chằm Vương Miểu, tức đến mức không thốt nổi lời.
Mãi đến giờ tôi mới nhận ra, thì ra từ đầu đến cuối, tôi đã đánh giá thấp ta.
Tôi cứ tưởng, sau khi Hứa Nặc sinh xong, Vương Miểu sẽ ép tôi ly hôn,
vì thế tôi đã chuẩn bị sẵn đủ thứ lời và kịch bản ứng phó.
Nào ngờ, Vương Miểu chẳng cần ép tôi, mà ra tay ngay lập tức — tung đòn chí mạng.
Lúc đó, ta bước đến, vòng tay ôm cổ tôi, còn hôn lên môi tôi một cái:
“Anh Quang, em thế… chỉ là muốn giúp hạ quyết tâm mà thôi.”
“Anh với ta là học đại học, giờ ấy lại vừa sinh cho một đứa con,
nên em biết, nếu em ép ly hôn, sẽ khó xử.”
“Giờ thì không cần khó xử nữa, có thể đến tìm ấy để thủ tục ly hôn rồi.”
“Anh không cần thấy áy náy. Anh tài giỏi như , cho dù không kế thừa vị trí của cậu , thì tương lai cũng chắc chắn là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn. Còn ấy thì… đã tàn tạ, không xứng với nữa đâu.”
Lời của Vương Miểu như châm thẳng vào đầu óc tôi.
Tôi hất tay ta ra, rồi lao vội về phía trung tâm chăm sóc sau sinh.
Trên đường đi, đầu tôi quay cuồng nghĩ cách giải thích với Hứa Nặc.
Cuối cùng, tôi nghĩ ra một phương án:
Khăng khăng đoạn ghi âm đó là giả.
Dù sao thì bây giờ công nghệ giả giọng cũng rất tinh vi, biết đâu còn gỡ gạc gì đó.
Nhưng khi tôi đến nơi, gặp Hứa Nặc rồi, tôi mới phát hiện ra — bất kỳ lời giải thích nào cũng vô dụng.Bởi vì trong lúc tôi đang đến,
Vương Miểu lại gửi thêm cho Hứa Nặc rất nhiều tin nhắn.
Không chỉ có ảnh chụp đoạn hội thoại giữa tôi và ta, mà còn có vô số ảnh thân mật của tôi và ta.
Khoảnh khắc Hứa Nặc đưa ra những bằng chứng đó, tôi chỉ hận một điều — tại sao lúc nãy trong văn phòng, tôi không bóp chết Vương Miểu luôn cho rồi.
“Triệu Quang, từ năm ba đại học chúng ta bắt đầu nhau đến giờ, đã mười một năm rồi.”
“Hồi đó khi em quyết định lấy , ba mẹ em và cả bác em đều khuyên em nên suy nghĩ lại.
Nhưng em vẫn kiên quyết chọn .”
“Vậy mà… mà lại ra chuyện hoang đường thế này…”
Hứa Nặc vừa vừa nhắm chặt mắt, hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má .
Không hiểu sao, người phụ nữ mà tôi đã cực kỳ chán ghét từ giữa thai kỳ đến giờ,
lúc này đây, trong mắt tôi lại không còn đáng ghét như trước nữa.
Tôi “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt , ánh mắt cầu xin:
“Nặc Nặc, chúng ta đã bên nhau mười một năm rồi…
Em có thể cho một cơ hội nữa không?”
Hứa Nặc mở mắt ra, ánh mắt lạnh như băng và đầy quyết tuyệt:
“Triệu Quang, em không thể sống với thêm một ngày nào nữa.
Em muốn ly hôn ngay lập tức.”
Bạn thấy sao?