Ly Hôn Không Khó [...] – Chương 2

6

Đề nghị này của Vương Miểu tôi vừa bất ngờ vừa khó xử.

Bởi vì từ ngày Hứa Nặc có thai, ấy đã cầu tôi một chuyện:

Hy vọng tôi có thể ở bên ấy mỗi tối trong suốt thai kỳ.

Cô ấy còn , như đứa bé có thể cảm nhận từ trường của bố, sẽ có cảm giác an toàn hơn.

Hồi đó tôi hoàn toàn không nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ ngoại , nên không suy nghĩ gì mà lập tức đồng ý.

Nhưng bây giờ, lời hứa đó lại trở thành rào cản cho việc tôi chứng minh cảm với Vương Miểu.

Thật ra tôi không sợ Hứa Nặc đau lòng vì lời hứa bị vỡ.

Tôi chỉ lo ấy sẽ nhận ra sự bất thường của tôi.

Đúng , tuy tôi vừa rồi rất chắc chắn qua điện thoại với Vương Miểu rằng có thể vì ấy mà từ bỏ gia đình, trong lòng tôi hoàn toàn không nghĩ thế.

Từ bỏ gia đình đồng nghĩa với từ bỏ sự nghiệp hiện tại.

Vương Miểu có giỏi đến đâu, thì so với cái giá đó, cũng không đáng.

Huống chi, nếu tôi thật sự mất đi sự nghiệp, liệu Vương Miểu còn muốn ở bên tôi nữa không?

Lý lẽ đó, tôi hoàn toàn hiểu rõ.

Cho nên, những lời tôi vừa với ấy, tuy có phần bốc đồng, về bản chất là một lời dối.

Mục đích của lời dối, là muốn khiến ấy thật lòng với tôi hơn một chút, đừng lúc nào cũng giữ mối quan hệ của chúng tôi lạnh lẽo như một bản hợp đồng không cảm .

“Ha, Tổng Giám đốc Triệu, quả nhiên đang lừa em. Anh chưa bao giờ định từ bỏ gia đình vì em. Anh cứ ngoan ngoãn về nhà ở bên vợ mình đi. Từ nay về sau, chúng ta hãy nghiêm túc tuân thủ quy tắc trò chơi, đừng phiền đến cuộc sống của nhau nữa, chứ?”

Lời của Vương Miểu kéo tôi trở lại thực tại ngay lập tức.

Sợ rằng kế hoạch chưa kịp bắt đầu đã đổ vỡ, tôi cắn răng :

“Em chờ đi, đến ngay!”

Tôi cúp máy, vội vàng lấy giấy bút, viết một mảnh giấy nhắn:

【Vợ à, bên công ty có việc gấp cần xử lý. Nếu trễ quá, sẽ ngủ lại ở công ty nhé.】

Sau đó, tôi đặt mảnh giấy lên tủ đầu giường trong phòng ngủ.

Trong căn phòng ngủ lờ mờ ánh đèn, tôi Hứa Nặc đang nằm trên giường, trong đầu bỗng hiện lên một chữ: “Heo.”

Dáng người như heo.

Tư thế ngủ như heo.

Tiếng ngáy cũng như heo.

7

Khi tôi đến chỗ trọ của Vương Miểu, vừa đúng nửa đêm 12 giờ.

Vừa bước vào cửa, tôi đã khẽ nhíu mày.

Lý do rất đơn giản: phòng trọ của Vương Miểu thật sự quá nhỏ.

Cùng lắm chỉ khoảng 15 mét vuông.

Bếp thì sát ngay đầu giường, còn nhà vệ sinh thì dính liền với chân giường.

Môi trường sống thế này, đúng là tôi không thể ngờ tới.

Trước đây, tôi cứ nghĩ một Vương Miểu xinh đẹp bóng bẩy trong công ty, chắc hẳn sống cũng không đến mức tệ thế này.

Giờ nghĩ lại, cũng không trách ấy trước đây luôn lý trí với tôi, bởi vì rõ ràng tôi chưa từng quan tâm đến cuộc sống thực tế của ấy.

Lúc này, Vương Miểu đã ngồi xổm xuống, bắt đầu giúp tôi tháo thắt lưng.

Vừa ấy vừa :

“Tổng Giám đốc Triệu, để đến chỗ em ngủ một đêm, có phải ấm ức quá không? Chắc chưa từng ở cái phòng nhỏ thế này nhỉ?”

Tôi vội lắc đầu:

“Không sao mà, hồi mới tốt nghiệp, với Hứa Nặc cũng từng ở…”

Câu còn chưa kịp thốt ra hết, tôi đã nuốt lại cứng ngắc.

Lúc này mà nhắc đến Hứa Nặc, rõ ràng là không thích hợp chút nào.

Không ngờ, Vương Miểu lại tỏ ra hứng thú với chủ đề này.

“Cậu của là chủ tịch tập đoàn lớn như thế, sao cũng từng phải vất vả như à?”

Tôi nuốt nước bọt, dối:

“Hồi đó còn trẻ, không muốn dựa vào gia đình nên đã ra ngoài tự bươn chải một thời gian.”

Thật ra, cho đúng thì tôi cũng không hoàn toàn dối.

Lúc vừa tốt nghiệp, Hứa Nặc từng với tôi rằng bác ấy có thể sắp xếp cho tôi một công việc tốt.

Hồi đó tôi còn trẻ con, có tí sĩ diện, cảm thấy nếu mình là đàn ông mà dựa vào quan hệ của để xin việc thì khác gì ăn bám.

Vậy nên tôi cương quyết tự tìm việc, muốn dựa vào năng lực bản thân mà từng bước vươn lên.

Suốt thời gian đó, tôi dẫn theo Hứa Nặc đi phòng ở ngoài.

Môi trường sống lúc ấy cũng chẳng khác gì căn phòng của Vương Miểu hiện tại.

Nhưng sau khoảng một năm cố gắng, tôi vẫn không thấy hi vọng thăng chức hay tăng lương.

Không còn cách nào khác, tôi buộc phải cúi đầu trước thực tế, đồng ý để Hứa Nặc nhờ bác ấy giúp sắp xếp công việc.

Vương Miểu không hỏi thêm gì nữa, vì lúc này miệng ấy đã bận việc khác.

Đêm đó, chúng tôi ba lần.

Sau lần cuối cùng, tôi đã hứa với Vương Miểu:

Từ ngày mai, tôi sẽ cho ấy một căn hộ lớn hơn, mỗi tháng chu cấp 20.000 tệ sinh hoạt phí, còn định kỳ tặng túi xách hàng hiệu, mỹ phẩm các kiểu.

Mục đích của tôi rất đơn giản:

Tôi không thể thực sự ly hôn vì ấy, cũng không muốn để ấy qua lại với người đàn ông khác.

Vậy nên cách duy nhất chính là bao nuôi hoàn toàn.

Cô ăn của tôi, mặc của tôi, ở của tôi, chẳng lẽ còn mặt dày đi xem mắt người khác sao?

Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự lý trí của Vương Miểu.

Tuy ánh mắt ấy sau khi nghe lời đề nghị của tôi có lóe lên tia sáng mà tôi chưa từng thấy,

Nhưng ấy nhanh chóng bình tĩnh lại:

“Tổng Giám đốc Triệu, trước đó trong điện thoại từng , sẵn sàng từ bỏ gia đình vì em.”

“Chuyện đó, thật sự định chứ? Hay là chỉ dối để lừa em?”

Đối mặt với câu hỏi bất ngờ của ấy, tôi không hề hoảng loạn, bởi vì tôi đã chuẩn bị từ trước.

“Anh sao có thể lừa em chứ?”

“Ly hôn thì chắc chắn sẽ ly hôn, bây giờ thì chưa thể.”

“Lý do rất đơn giản, vợ sắp sinh rồi, còn chưa đầy ba tháng nữa.”

“Nếu giờ ly hôn, thì chắc chắn là bên có lỗi hoàn toàn. Không chỉ mang tiếng xấu, mà tài sản trong hôn nhân phần lớn cũng sẽ bị chia hết.”

“Kết cục như , chắc chắn em cũng không muốn thấy, đúng không?”

Quả nhiên, khi tôi xong, ánh mắt cảnh giác của Vương Miểu dần dịu lại.

Xem ra, lời lẽ vừa rồi của tôi đúng là hoàn hảo đến không chê vào đâu .

Lúc này, Vương Miểu lại hỏi tiếp:

“Vậy sau khi ấy sinh xong, thật sự sẽ ly hôn với ấy chứ?”

Vấn đề này tôi cũng đã chuẩn bị từ trước. Tôi nhéo nhẹ vào sống mũi cao của ấy, ánh mắt trêu chọc rồi :

“Còn phải xem biểu hiện của em thế nào đã. Nếu em rảnh rỗi lại đi xem mắt linh tinh, thì sẽ không ly hôn đâu đấy.”

Mặt Vương Miểu lập tức ửng đỏ.

Cô ấy nhéo mạnh vào cánh tay tôi, nũng:

“Đáng ghét thật đấy!”

Một Vương Miểu như , tôi chưa từng thấy qua.

Khoảnh khắc ấy, nội tâm tôi cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Cảm giác thỏa mãn này, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả lần đầu tiên tôi ngủ với ấy.

Đây là niềm vui của sự chinh phục.

Tôi biết, kể từ giây phút này, mối quan hệ giữa tôi và ấy đã đảo chiều.

Dù mối quan hệ mới này sẽ để lại một quả bom nổ chậm, tôi tin, với sự am hiểu tâm lý con người của mình, tôi hoàn toàn có khả năng giữ cho nó không bao giờ phát nổ.

Nói thẳng ra, sau khi Hứa Nặc sinh con, nếu Vương Miểu ép tôi ly hôn, thì tôi chỉ có một chữ để đáp lại: “Kéo.”

Kéo dài thời gian, cho đến khi ấy bắt đầu chấp nhận sự thật rằng bản thân chỉ có thể nhân bao nuôi bên ngoài của tôi.

Nói trắng ra là: tôi muốn ấy chấp nhận số phận.

Tôi muốn đặt ấy giữa hai lựa chọn — Một là mất hết tất cả vì chống đối, Hai là ngoan ngoãn nhận tiền và sống trong sung sướng.

Có câu trong tâm lý học rất hay:

Mọi hành vi của con người đều là vì mưu cầu lợi ích.

Cho nên, thì có vẻ ấy có hai sự lựa chọn, thực tế chỉ có một.

Đó là chấp nhận để tôi bao nuôi.

Cô ấy đã phải trọ trong căn phòng bé tí thế kia, đủ để chứng minh gia cảnh không tốt.

Với một gia đình không khá giả, lại một thân một mình bươn chải ở Bắc Kinh, thì những gì tôi có thể cho ấy — nơi ở đàng hoàng, tiền sinh hoạt, đồ hiệu, mỹ phẩm —

Có khi là cả đời ấy cũng không thể tự mình tạo ra nổi.

Đã có thể một bước lên đỉnh, thì sao còn quay lại vạch xuất phát?

8

Thực tế chứng minh, bỏ ra thì quả thật sẽ có hồi đáp.

Từ đêm đó trở đi, thái độ của Vương Miểu với tôi thay đổi hoàn toàn.

Cô ấy không chỉ xóa kết WeChat với tên xem mắt kia ngay trước mặt tôi, mà còn chặn luôn số điện thoại của hắn.

Ngoài ra, cách xưng hô của ấy cũng thay đổi một cách tự nhiên.

Trước kia, ấy luôn gọi tôi là “Tổng Giám đốc Triệu”,

Giờ thì bắt đầu gọi là “ Quang” rồi.

Thậm chí, trong một vài khoảnh khắc đặc biệt, ấy còn gọi tôi là “ba”.

Điều quan trọng nhất là, ấy vốn trước đây mỗi lần xong việc đều mặc đồ rời đi ngay,

Giờ đây lại ôm lấy ngực tôi như một con chim nhỏ nép vào,

Còn thủ thỉ những lời khiến tim tôi ấm áp.

Tuy nhiên, cái này thì phải chịu cái kia.

Từ khi ấy bắt đầu có cảm, thì tính chiếm hữu cũng mạnh hơn.

Cô ấy thường xuyên đòi tôi ngủ lại qua đêm cùng ấy.

Thành thật mà , cầu này khiến tôi khó xử nhất.

May mà Hứa Nặc là người vô tâm, tuy ấy rất mong tôi sẽ ở bên ấy suốt thai kỳ,

Nhưng chỉ cần tôi “công ty có việc gấp”, là ấy sẽ hiểu và không nghi ngờ gì cả.

Tôi đã nhiều lần quan sát kỹ phản ứng của ấy,

Thật sự không có chút nghi ngờ nào.

Cứ như , thời gian dần trôi qua.

Chẳng mấy chốc, Hứa Nặc cũng đến ngày dự sinh.

Hôm ấy sinh, một nữ bác sĩ đến với tôi:

“Bệnh viện chúng tôi cho phép người nhà vào phòng sinh cùng. Mong vào cùng vợ để thấy quá trình sinh con vất vả nhường nào.”

Nói thật, lúc đó tôi chỉ muốn tát vị bác sĩ này một cái.

Vì tôi từng nghe , phụ nữ khi sinh hầu hết sẽ tiểu tiện và đại tiện không kiểm soát, thậm chí có người còn bị sa trực tràng.

Giờ tôi đã sống cùng một người phụ nữ như heo lâu như rồi,

Chẳng lẽ còn bắt tôi phải tận mắt một con heo đi vệ sinh nữa à?

May mà Hứa Nặc còn biết điều…

“Bác sĩ, vẫn là đừng để chồng tôi vào cùng…

Tôi không muốn để ấy thấy bộ dạng thảm nhất của mình…”

“Vậy… rồi…”

Thấy bác sĩ gật đầu, tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Hứa Nặc đẩy vào phòng sinh không lâu, tôi đã nghe thấy tiếng ấy gào khóc xé lòng.

Ba mẹ Hứa Nặc vừa nghe thấy tiếng hét của con , cũng không kiềm nước mắt tuôn rơi.

Còn tôi, trong lòng thật sự chẳng có cảm gì, thậm chí còn thấy khó chịu.

Rõ ràng có thể sinh mổ, ấy cứ khăng khăng sinh thường tốt cho con, kiên quyết đòi sinh thường.

Đã còn cương quyết không chịu tiêm thuốc tê.

Vậy nên ta đau, là tự chuốc lấy.

Đáng đời!

Nhưng vì huống lúc này, nếu tôi không khóc thì sẽ bị xem là vô cảm.

Thế là tôi đành gượng gạo ép ra vài giọt nước mắt.

Đúng lúc ấy, điện thoại tôi bất ngờ rung lên với một tin nhắn mới.

Tôi cúi đầu , là Vương Miểu nhắn đến.

【Vợ đang sinh con kìa, có đau lòng lắm không?】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...