1
Có lẽ tôi là người phụ nữ đầu tiên muốn ly hôn vì chồng giàu có.
Lý do chẳng có gì đặc biệt.
Tôi phát hiện Phó Niệm Thâm có ý định ngoại , chỉ còn một bước nữa là thực sự phạm sai lầm.
Sau một khoảng thời gian bị sốc và đau lòng ngắn ngủi, tôi cũng đã buông bỏ.
Thực ra từ năm năm trước, khi công ty ấy nhận khoản đầu tư mạo hiểm đầu tiên và ngày càng lớn mạnh hơn, tôi đã đoán trước điều này.
Phó Niệm Thâm vẫn không thoát khỏi quy luật có tiền là sinh hư.
…
Phó Niệm Thâm sẽ không bao giờ biết rằng, hôm đó khi ta và Cố Ninh Xuyên chuyện về chuyện ngoại , tôi đã đứng cầm ly cà phê ngay ngoài cửa phòng việc.
“Này, lão Phó, nữ MC Thẩm Tinh của đài truyền hình đó, cậu nghĩ sao về ấy?”
Phó Niệm Thâm hờ hững đáp:
“Muốn không .”
“Vậy mà cậu còn tặng ta chiếc Maserati? Có tiền cũng không nên tiêu kiểu đó chứ.”
Ngón tay tôi cứng đờ, tim như bị treo lên và rung .
Maserati sao? Đúng là chi đậm thật đấy!
Rồi tôi nghe thấy giọng Phó Niệm Thâm pha chút mệt mỏi:
“Chỉ là một chiếc xe thôi mà.”
“Hà! Vậy tôi giữ chân ấy giúp cậu trước nhé, biết đâu có ngày cậu thay đổi ý định.”
“Tùy cậu.”
Chủ đề về Thẩm Tinh dừng lại ở đó, hai người tiếp tục về dự án hợp tác. Dường như đó chỉ là chút tán gẫu của đàn ông khi rảnh rỗi, không có gì quan trọng.
Cuối cùng, ly cà phê ấy cũng tôi uống cạn, để rồi cả đêm không ngủ nổi cho đến khi trời sáng.
Tôi cảm thấy thật nực .
Ngày xưa khi kết hôn, chúng tôi nghèo đến mức không có tiền tổ chức tiệc cưới.
Sau này Phó Niệm Thâm đã chuẩn bị cho tôi một lễ cưới hoành tráng.
Có lẽ ta thật sự cảm thấy sự áy náy với tôi, cũng chẳng ảnh hưởng đến việc đi chiều chuộng người phụ nữ khác.
Ha, lòng người khó dò, biển tiền khó cạn.
Ly hôn, nhất định phải ly hôn! Càng nhanh càng tốt!
Chậm trễ chỉ có .
2
Tôi hẹn gặp luật sư Hà Châu tại một quán cà phê.
Thật đúng lúc, chiếc TV treo trong sảnh đang phát sóng chương trình phỏng vấn tài chính do Thẩm Tinh dẫn.
Có lẽ Phó Niệm Thâm gặp ta qua chương trình này.
Nữ MC trẻ trung, xinh đẹp, phong thái thanh lịch, ngôn từ thông minh, lưu loát.
Đối diện với những người giàu có mà người thường khó với tới, ta chẳng hề tỏ ra sợ hãi.
Hà Châu, người cũ của tôi, giờ đã là luật sư ly hôn có tiếng. Thấy tôi chăm vào màn hình, ấy và :
“Hướng Vãn, Thẩm Tinh này trông có chút giống cậu.”
Tôi nổi giận ngay lập tức, giọng hằn học:
“Giống chỗ nào chứ!”
Thẩm Tinh để tóc dài, tôi là tóc ngắn.
Hà Châu bối rối chớp mắt:
“Ai quen biết cậu cũng thế cả. Họp lớp mọi người còn nhắc tới đấy.”
Tôi cau mày, khẽ khẩy:
“Vậy thì xui thật.”
Chẳng muốn tiếp tục về Thẩm Tinh, tôi vào thẳng vấn đề: tôi muốn ly hôn với Phó Niệm Thâm.
“Hướng Vãn, cậu đấy à! Khổ tận cam lai rồi cậu muốn ly hôn?”
“Tôi là loại lấy hôn nhân ra sao?”
Tôi đảo mắt.
Đám cùng lớp chúng tôi đều chứng kiến tôi đã từng quyết tâm thế nào để lấy Phó Niệm Thâm nên Hà Châu mới ngạc nhiên như .
“Thời ấy nghèo nhất, cậu lấy ấy. Giờ ấy giàu nhất, cậu lại rời đi. Hướng Vãn, cậu quả là cá tính.”
Tôi nhẩn nha đáp:
“Hà Châu, cái người nghèo ngày xưa tôi còn kiểm soát . Còn người giàu nhất Giang Thành này, nghĩ tôi có thể à?”
“Cậu xử lý nhiều vụ ly hôn thế, tôi cứ nghĩ cậu hiểu nhất.”
Hiểu rõ những góc tối xấu xa nhất của con người, chẳng phải là những người luật sư ly hôn như họ sao?
Hà Châu im lặng một lúc lâu, rồi chặc lưỡi dò hỏi:
“Phó Niệm Thâm, ấy ngoại à?”
“Chỉ cách một bước nữa thôi.”
“Thế sao cậu không quản? Ly hôn ngay bây giờ có phải quá tàn nhẫn không?”
Tôi nhạt:
“Nếu tôi không tàn nhẫn bây giờ, thì sẽ tới lượt ta tàn nhẫn với tôi. Hà Châu, cậu đi, trong những vụ cậu từng xử, là dựa vào mà chia nhiều hơn, hay là dựa vào sự áy náy của đàn ông mà chia nhiều hơn?”
Đợi đến lúc kẻ thứ ba thực sự bước lên, chia bao nhiêu còn phải xem tâm ý của người ta.
Tôi không thể để mình rơi vào thế bị !
Hà Châu bị tôi nghẹn lời:
“Hướng Vãn, cậu lạnh lùng đến mức khiến tôi thấy sợ.”
Lạnh lùng sao?
Sự lạnh lùng của tôi đã tôi đúc kết suốt năm năm qua không phải là tự dưng mà có.
Ngoài Thẩm Tinh ra, bên cạnh Phó Niệm Thâm còn có thư ký Hà Trừng cũng ta với ánh mắt thèm thuồng.
Tôi cũng không nhớ rõ vào ngày nào, khi tôi đến tìm Phó Niệm Thâm để ăn trưa, qua khe cửa chưa đóng chặt, tôi thấy Hà Trừng kiễng chân buộc cà vạt cho ta. Sau đó còn cẩn thận lấy ra một phần canh giải rượu ấm áp từ hộp cơm của mình.
Hà Trừng luôn tìm cơ hội để thể hiện lòng tốt, còn ấy luôn từ chối.
Nhưng hôm đó, hộp cơm mà tài xế mang về nhà. Phần canh giải rượu tôi tự tay vẫn còn nguyên vẹn, ngay cả chiếc nút tôi tự tay thắt cũng chẳng hề tới.
…
Tàn thuốc rơi dài trên đầu ngón tay tôi.
Hà Châu tôi với vẻ đầy cảm thán:
“Hướng Vãn, tôi thật sự nên để mấy khách hàng nữ của tôi đến học hỏi từ cậu.”
Tôi dập tàn thuốc, :
“Vô ích thôi, họ không cam tâm, cũng không dứt khoát .”
Họ không cam tâm khi phải nhường người chồng tài giỏi cho kẻ khác, nghĩ mình có thể vỡ định kiến, là ngoại lệ.
Khi chưa hoàn toàn tan vỡ, họ sẽ chẳng thể quyết tâm. Vì thế, con người không thể quá tham lam, muốn cả tiền và đàn ông.
Thế thì sẽ dễ dàng mất trắng.
Tôi thì khác. Không ai có thể giống tôi, luôn chuẩn bị sẵn đường lui trong cuộc hôn nhân này.
Tất nhiên,y hôn là chắc chắn, trước khi ly hôn… Tôi nhất định phải gặp Thẩm Tinh với tư cách là bà Phó!
3
Buổi tối, trong bữa ăn.
Tôi cố ý mở chương trình của Thẩm Tinh nhạc nền, đúng là số phát sóng có Phó Niệm Thâm.
Anh sờ mặt, :
“Sao, em cũng thấy hôm đó đẹp trai?”
Anh tỏ ra không chút sơ hở, cũng chẳng chút áy náy, khiến tôi suýt tin rằng chiếc Maserati kia chỉ là một món đồ chơi.
“Niệm Thâm, em thấy một chiếc xe rất đẹp.”
Anh thoải mái đáp:
“Ồ, hiếm khi em cũng để ý đến xe. Là xe gì, hôm nào đi cùng em lấy.”
Tôi với vẻ bình thản:
“Maserati Levante.”
Nụ trên môi chậm rãi tắt, sau đó liếc tôi dò xét:
“Chẳng phải em thích Range Rover sao?”
Tôi gõ nhẹ lên bàn:
“Được thôi, thì Range Rover.”
Dù sao chỉ cần đắt hơn Maserati là .
…
Chẳng bao lâu sau, tôi và Thẩm Tinh cờ “chạm mặt.”
Chiếc Maserati của ta đâm vào chiếc Range Rover của tôi.
Kế hoạch của tôi cả đấy.
Đáng tiếc, xe ta không đủ sức chịu đựng cú va chạm.
Thẩm Tinh đứng bên chiếc xe, bất lực chằm chằm vào đầu xe của tôi với vẻ mặt oán trách.
Hai chiếc xe sang va chạm khiến người qua đường đổ xô lại xem, cảnh sát giao thông cũng lập tức có mặt.
“Thẩm tiểu thư, video cho thấy vi phạm luật giao thông khi quay đầu, hoàn toàn chịu trách nhiệm.”
Thẩm Tinh đau lòng chiếc xe với cánh cửa bị lõm, đèn trước vỡ nát, cản xe thì cong vẹo.
“Cô không thể nhường tôi một chút sao? Tôi đã sẵn sàng chịu trừ điểm, giờ thì hay rồi, cả hai xe đều phải sửa.”
Đôi mắt ta đỏ hoe, bắt đầu tỏ vẻ ấm ức.
Vẻ mặt hiển nhiên như khiến cảnh sát giao thông cũng sững người.
Một nam tài xế nóng tính đứng gần đó không kìm mà hét lên:
“Có phải ngày nào cũng người khác nhường không? Xe người ta là Range Rover, ai sợ chứ!”
“Sướng quá! Quả nhiên phép thuật chỉ có thể bị đánh bại bởi phép thuật mạnh hơn!”
Tôi xem đủ cảnh náo nhiệt, chậm rãi mở cửa bước xuống.
Thẩm Tinh lập tức chỉ trích:
“Cô lái gì mà chậm như rùa bò! Đường là chỗ mua sắm sao? Tôi muốn vượt mà không nhường, cố ý chắn đường tôi à?!”
“Tôi gấp nên đạp ga, thì—”
Câu của ta dừng lại ngay khi thấy tôi, mặt ta lập tức tái nhợt.
Tôi chỉ mỉm :
“Có xe tốt như thế mà vẫn phải vội đi kiếm tiền, xem ra Maserati cũng chẳng thay đổi số phận.”
“Phải có người đàn ông tốt mới . Có thế thì mới thong thả lái xe như tôi đây.”
Thẩm Tinh nghiến răng, mặt xanh mét, không một lời mà quay lại xe rồi bảo cảnh sát:
“Xử lý xong rồi chứ, tôi sẽ đền bù.”
Cảnh sát giao thông gật đầu và nhanh chóng chỉ huy khôi phục giao thông.
Tôi theo bóng lưng Thẩm Tinh rời đi, lạnh lùng bật .
…
Tôi nóng lòng muốn ly hôn, không ngờ, Thẩm Tinh còn nôn nóng hơn cả tôi.
Có lẽ cũng là do không cam tâm khi bị tôi đâm xe.
Vài ngày sau, tôi nhận một video từ điện thoại của Cố Ninh Xuyên.
Trên bàn mạt chược, Phó Niệm Thâm ngồi sát bên Thẩm Tinh, tay chỉ trỏ điều khiển cả cục diện.
Thẩm Tinh liếc , nũng:
“Phó tổng, xem em nên đánh con bài nào? Lòng bàn tay em đổ mồ hôi hết rồi này.”
Phó Niệm Thâm ta đầy chiều:
“Tùy em, thua cứ để lo.”
Cả bàn bật ồn ào.
Khi cúi đầu chọn bài, mái tóc dài của Thẩm Tinh thỉnh thoảng rũ xuống. Phó Niệm Thâm ân cần và tự nhiên cầm lấy chiếc dây chun trên bàn, nhẹ nhàng buộc tóc cho ta.
“Chơi cho tốt nhé, hửm?”
Tôi siết chặt ngón tay, kéo lấy mái tóc ngắn của mình rồi đập mạnh điện thoại xuống giường.
Một nỗi đau đớn chua xót dâng lên, khiến tôi đứng không vững, máu dồn hết lên đầu. Hai tay tôi bấu chặt vào cạnh bàn để giữ bình tĩnh.
Nếu đối tượng ta ngoại không phải là Thẩm Tinh, có lẽ tôi còn có thể thành toàn cho ta.
…
Chưa bao lâu sau khi nhận video, Cố Ninh Xuyên đã gọi điện đến.
Anh ta hối hả giải thích:
“Chị dâu, em xin lỗi, video này em không gỡ lại , em thật sự không cố ý đâu, không phải em gửi mà.”
“Làm ơn, ngàn vạn lần đừng với lão Phó.”
Tôi đáp lại điềm tĩnh:
“Tôi biết không phải .”
Anh ta thở phào nhẹ nhõm.
“Chị đừng nghĩ nhiều, cảm của lão Phó dành cho chị, chẳng lẽ chị không rõ sao? Đó chỉ là xã giao thôi mà.”
“Em dám chắc, ấy dù có sa đọa cỡ nào cũng không bao giờ ngoại đâu!”
“Vậy ra là muốn kéo ấy vào vũng lầy chứ gì.”
Anh ta ngượng ngùng đáp:
“Đúng, đúng, Phó phu nhân thật sắc bén. Là em sai.”
Tôi chán nản cúp máy.
Lời của tay đào hoa này, tôi chẳng tin nổi một chữ.
Nhưng có một điều, ta không dối. Dù có phóng đãng đến mấy, ta cũng chẳng dám gửi loại video này vào điện thoại tôi.
Chuyện như thế này, chỉ có kiểu phụ nữ giáo dưỡng “tận gốc” như Thẩm Tinh mới ra .
Lời Cố Ninh Xuyên từng : “Tôi thay cậu giữ chân ta nhé,” chẳng phải cũng cho thấy ta cũng lòng với Thẩm Tinh sao?
Chỉ là ngại Phó Niệm Thâm nên không dám giành giật mà thôi.
Thẩm Tinh lấy điện thoại của ta chắc chắn không khó.
Tôi gọi cho Hà Châu:
“Sao rồi, một bản thỏa thuận ly hôn, cậu xong trong một tuần chứ?”
“Cậu gấp gì chứ, bè bao nhiêu năm rồi, chẳng phải tôi chỉ muốn cậu bình tĩnh lại thôi sao?”
“Mai không có, tôi sẽ tìm người khác.”
“Thôi rồi, rồi.”
Đã đến lúc gặp Phó Niệm Thâm để rõ mọi chuyện rồi.
Bạn thấy sao?