7
“Được rồi, coi như thắng, chưa?”
“Rốt cuộc muốn gì?
Cho tôi bao nhiêu tiền?
Anh cần chi bao nhiêu?”
Tư Niên không đáp, chỉ kéo tay tôi vào trong chăn, nắm lấy dây truyền dịch, rồi mỉm :
“Ngủ một chút đi, không?”
“Đừng có trò này,” tôi phẩy tay.
“Thế này đi, viết sẵn hợp đồng chuyển nhượng tài sản, tôi ký ngay, rồi biến.
Được chưa?”
Tư Niên nghiến răng, trừng mắt tôi:
“Lâm Thủy Hoa, cái miệng này của em sớm muộn cũng tôi tức chết.”
Tôi lạnh:
“Xin lỗi, chắc tôi chết trước rồi.”
Ngoài trời rét buốt, Tư Niên khóc.
“Tôi còn chưa chết, đã khóc như mèo khóc chuột, giả nhân giả nghĩa à?”
Tôi giơ tay vẫy trước mặt , lòng càng thêm nặng nề.
“Tiểu Hoa, tôi hối hận rồi.
Đừng dọa tôi không?”
Đôi mắt đỏ hoe, đưa tay ra móc lấy ngón tay tôi.
Bao nhiêu năm trôi qua, vẫn biết cách khiến tôi mềm lòng.
Hồi còn đi học, mỗi lần chọc tôi giận, chỉ cần ngồi trước mặt, cúi đầu, móc tay tôi và nhẹ nhàng :
“Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, đừng giận mà, Tiểu Hoa là nhất, thích Tiểu Hoa nhất, đừng giận nữa nhé?”
“Cút!”
Tôi giận quá, bật dậy đá một cú.
Tôi ghét nhất là giả vờ chàng trai 18 tuổi để dỗ tôi, rồi sau khi tha thứ lại dùng ánh mắt ấy tổn thương tôi.
Nhưng tôi còn ghét chính mình hơn, vì luôn mềm lòng.
Tư Niên trông như bị tổn thương sâu sắc, đứng dậy :
“Anh sẽ đứng ngoài cửa.
Nếu em… nhớ , cứ gọi nhé?”
“Biến đi!”
Chỉ thêm một giây nữa thôi, nước mắt tôi sẽ rơi.
Làm sao mà không nhớ chứ?
Nhưng dù nhớ thế nào, tôi cũng không thể gặp lại Tư Niên của năm 18 tuổi nữa.
Còn Tư Niên của tuổi 28, tôi chẳng dám nghĩ tới.
Tiểu Chu chuẩn bị về nhà đón Tết, ấy ân cần dặn dò tôi:
“Nhớ uống thuốc đầy đủ, nhớ truyền dịch đúng giờ! Không rút kim, không đi lung tung.”
Tôi ngoan ngoãn đọc lại theo:
“Nhớ uống thuốc đầy đủ, nhớ truyền dịch đúng giờ! Không rút kim, không đi lung tung.”
Tiểu Chu hài lòng, tôi gục xuống bàn hỏi:
“Có thể kê thêm thuốc giảm đau không?
Tối đau quá, không ngủ .”
Tiểu Chu lắc đầu, ghé sát nhỏ:
“Hay chị để người đó vào, để ấy chăm sóc chị đi.
Dù sao cũng là Tết mà.”
Tôi bĩu môi:
“Không.
Chính vì ta đứng ngoài cửa mà nghĩ tới thôi đã đau lòng rồi.”
Lòng đau, thân càng đau hơn.
Đêm giao thừa, Tư Niên không đứng trước phòng tôi nữa.
Tôi cũng chẳng quan tâm, tự mình đi dạo một vòng rồi quay về phòng xem TV.
Tiếng pháo bên ngoài nổ “đùng đùng”, tôi đứng bên cửa sổ ra, cố tìm chút không khí vui vẻ.
“Cộc, cộc.”
“Tiểu Hoa, chúc mừng năm mới.”
Tư Niên đứng trước mặt tôi, ánh mắt sáng rực trong đêm, tay ôm chiếc bánh kem với ngọn nến nhỏ lung linh.
“Tiểu Hoa, ước một điều đi.”
Anh háo hức đẩy chiếc bánh về phía tôi.
Tôi tựa vào cửa, ánh mắt phức tạp :
“Tư Niên, thật vô nghĩa.”
Tôi “phù” một hơi thổi tắt ngọn nến, :
“Hai năm trước, vào đêm giao thừa, tôi một mình đón Tết đơn, muốn ở lại với tôi.
Anh về rồi, đến 11 giờ đêm, bảo phải đi vì có dự án lớn, đối tác không nghỉ Tết, phải việc.”
“Làm việc gì chứ?
Tôi nghe hết rồi, Triệu Tâm bảo ấy sợ quá, muốn ở bên ấy.”
Tôi khoanh tay, tựa vào khung cửa:
“Đêm đó đi, tôi một mình đón năm mới.
Cảm thấy mùa đông năm ấy lạnh quá, Tết chẳng có ý nghĩa gì.
Từ hôm đó, tôi không còn mong chờ năm mới nữa.”
Anh quên rồi, tôi nhớ rõ.
Tôi đã không còn trông đợi vào năm mới.
Và tôi… cũng chẳng còn nhiều năm mới nữa.
Tay Tư Niên run lên, như thể đang tìm lý do biện minh, tôi không muốn nghe.
“Tôi biết, lúc đó ấy không phải đang mang thai sao?
Anh đi chăm ấy là đúng rồi.
Tôi chỉ hối hận vì lúc đó không tỉnh ngộ, còn hy vọng quay đầu.
Nếu lúc đó tỉnh táo, có khi giờ tôi đã có điều ước cho năm mới.”
“Tôi muốn sống đến 100 tuổi, có thực hiện không?”
Tôi quay lưng đóng cửa, chẳng biết cửa có đập vào mặt không, nếu hỏng mặt thì càng tốt.
8
Đồng Niệm đến thăm tôi, dè dặt chỉ ra ngoài cửa hỏi:
“Người đứng ngoài kia… là Tư Niên à?”
Tôi nghiêm giọng sửa lại:
“Không, đó là đồ phiền phức.”
Đồng Niệm bất lực:
“Thật sự phải cắt tóc à?”
“Cắt đi.
Tiểu Chu bận lắm, đừng tốn thời gian của ấy, cậu giúp tôi đi.
Tôi vẫn thấy tiếc một chút.”
Đồng Niệm lặng lẽ ra tay, giúp tôi tạm biệt mái tóc dài của mình.
Nhìn vào gương, tôi nghĩ:
Giờ tôi thật sự là một bệnh nhân rồi, một bệnh nhân giai đoạn cuối.
Tôi không còn đi lại nhiều nữa vì cơ thể đau đớn.
Tôi nhờ Tiểu Chu tìm giúp một người chăm sóc.
Tôi :
“Phải nhanh nhẹn, việc dứt khoát, tôi có tiền mà.”
Tiểu Chu giữ lời hứa, hôm sau đã tìm người.
Nhưng chưa kịp vào phòng thì bị Tư Niên chặn lại.
“Tôi sẽ chăm sóc ấy.”
Động tác của rất nhẹ nhàng, giọng thì cứng rắn.
Tôi đau đến không muốn chuyện, vẫn ráng thốt ra một từ:
“Biến!”
“Tôi nghe câu này quá nhiều, giờ miễn nhiễm rồi.”
Trong lòng tôi càng thêm nghẹn ngào.
Sao tôi lại quên mất rằng, Tư Niên chính là khắc tinh trời sinh của tôi, luôn trái ý tôi.
Chờ bình tĩnh lại, tôi đập vỡ mọi thứ trong tầm tay và hét:
“Cút đi!”
Anh nửa quỳ trước mặt tôi, :
“Tiểu Hoa, chúng ta về thành phố C chữa trị không?”
Tôi nghiêng đầu hỏi:
“Tư Niên, có hiểu thế nào là giai đoạn cuối không?
Chữa trị chỉ là kéo dài sự sống, tôi không muốn chữa nữa!”
Hơn nữa, tôi cũng không muốn quay về thành phố C, nơi chất đầy những ký ức tôi ghét bỏ.
“Sao lại không? Chắc chắn sẽ có tiến triển mà!”
Tôi hất tay ra, đáp:
“Có tiến triển thì gì?
Người thân của tôi đều dưới lòng đất cả rồi, tôi cũng muốn sớm đoàn tụ với họ.
Tại sao cứ ngăn tôi đoàn tụ với gia đình mình?”
“Tiểu Hoa, chúng ta cũng là… một gia đình mà, em không nhớ sao?”
“Tư Niên, mai nên chụp phim đi.
Tôi nghĩ mới là người cần chữa bệnh.
Chúng ta ly hôn rồi!
Có cần tôi treo băng rôn lên đầu để nhắc không?”
Tôi hít sâu một hơi, hỏi:
“Có phải có cảm đặc biệt với những ốm yếu không?
Ngày xưa, trợ lý thích cũng là một người bệnh, vào viện truyền dịch là bắt đầu có cảm.
Sau đó, Triệu Tâm cũng cứ ba ngày lại chạy vào bệnh viện.”
Tôi bỗng hiểu ra:
“Ồ, thì ra thích những mỹ nhân đau ốm.”
Gương mặt Tư Niên tái nhợt, lắc đầu.
“Sở thích này kỳ lạ thật.
Anh nên tìm hiểu thêm đi.”
Nhìn vào khuôn mặt , tôi chỉ cảm thấy buồn nôn:
“Tôi cảnh cáo , đừng cản tôi tìm người chăm sóc.
Ngay cả khi tôi chết vào ngày mai, tiền của tôi cũng không để lại cho !
Tôi sẽ rút hết tiền, rồi ném qua cửa sổ!”
Đôi mắt đỏ hoe, Tư Niên mang một cái chậu đặt dưới chân tôi, nhẹ nhàng :
“Tùy em.”
Anh vỗ lưng tôi trong khi rơi nước mắt.
Tôi cảm thấy càng thêm buồn nôn, ói sạch mọi thứ vừa ăn.
Sau đó, không còn ngăn cản người chăm sóc bước vào nữa.
Nhưng đôi khi, lại giúp người đó việc, tôi chỉ nhắm mắt ngơ, coi như thỏa mãn sở thích kỳ lạ của .
Chỉ cần không xuất hiện trước mặt tôi, mọi thứ đều ổn.
Đến Tết Nguyên Tiêu, người chăm sóc xin nghỉ, tôi vui vẻ đồng ý, vì tôi thích nghe giọng trẻ con non nớt của cháu ấy.
Bên ngoài pháo hoa vẫn nổ, tôi đứng bên cửa sổ ngắm .
“Tiểu Hoa, đứng gần cửa sổ lạnh đấy.”
Tôi quay lại, Tư Niên.
Anh vẫn chưa rời đi, đã ở đây hơn một tháng, ngủ ngoài băng ghế trước cửa.
Lúc đầu, Tiểu Chu còn đuổi , sau này ấy lén với tôi:
“Anh ta luôn đi ấm dịch truyền cho chị khi chị ngủ, tôi không nỡ đuổi nữa.”
“Tư Niên, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?”
Tết Nguyên Tiêu không giống những ngày khác.
Hồi còn trẻ, vào ngày này, Tư Niên thường lén ra khỏi nhà, nắm tay tôi đi tới con phố ăn vặt sau trường.
Anh dùng tiền lì xì của mình để mua đồ ăn ngon cho tôi.
Gia đình Tư Niên quyền thế lớn, luôn phải trốn khỏi những buổi tiệc tùng để gặp tôi, trong bộ vest nhỏ xinh trông như một hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Đây là ngày tôi mong chờ nhất trong năm.
Tôi từng hỏi :
“Nếu gia đình không đồng ý chúng ta ở bên nhau thì sao?”
Tư Niên rạng rỡ, nhẹ nhàng ôm tôi và :
“Tiểu Hoa, chúng ta bỏ trốn, như bây giờ thôi.”
Sau này, gia đình thực sự muốn cưới một môn đăng hộ đối, không muốn cưới một nhi không còn người thân.
Anh kiên quyết từ chối, rồi vào một đêm Tết Nguyên Tiêu, dẫn tôi rời khỏi thành phố này.
Tôi sẽ mãi nhớ chuyến tàu xóc nảy năm đó, tôi tựa vào lòng , :
“Tôi không còn gia đình nữa, Tư Niên.”
Anh ôm chặt tôi, đáp:
“Tiểu Hoa, chúng ta sẽ lập nên một gia đình mới!
Anh sẽ là người thân của em!”
Đôi tay ấm áp nắm lấy tôi ngày ấy, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, tôi nhớ rõ từng cảm giác đó.
Lời thề năm xưa vẫn văng vẳng bên tai, giờ mọi thứ đã đổi thay.
Chúng tôi đã từng nhiều điều cho nhau đến , sao cuối cùng lại thành ra thế này?
Nghĩ không ra, tôi cũng chẳng buồn nghĩ nữa.
“Tôi muốn ăn cái đó.”
Tôi chỉ vào một xiên xích nướng, với Tư Niên.
“Tiểu Hoa…”
Anh lộ vẻ khó xử.
Tôi bĩu môi, định tự đi mua.
“Thôi rồi, để mua cho.
Em đứng đây chờ, bên đó nhiều khói lắm, em đừng qua.”
Tôi cắn một miếng xích, thỏa mãn như tìm lại cảm giác của tuổi trẻ.
Sau đó, tôi lại sai Tư Niên mua kẹo hồ lô, cá viên và chè đá bào.
Không cầm hết , tôi đành miễn cưỡng dùng Tư Niên giá đỡ, ăn một miếng món này rồi lại cắn một chút món khác.
“Tiểu Hoa,” đột nhiên lên tiếng.
“Im đi!”
Tôi liếc một cái rồi :
“Nếu muốn tôi khó chịu, thì về đi.”
“Tiểu Hoa, ăn ít thôi.”
Giọng có chút nghẹn ngào.
Tôi ngẩng đầu , chỉ thấy đôi mắt hơi đỏ của .
“Khóc cái gì?
Có phải ở đây chỉ để xem tôi chết lúc nào không?”
Tôi thở dài, hất tay ra rồi bước nhanh ra xa.
“Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, là sai, sai rồi.”
Tư Niên bước nhanh theo, nhỏ giọng hỏi:
“Ăn thêm một chút nữa không?”
“Không ăn!”
Tôi vừa không vui, tất nhiên cũng không thể để vui.
“Mấy thứ này đều không tốt cho sức khỏe.
Anh có phải muốn tôi chết sớm không?”
Tư Niên cúi mắt xuống, khi thấy tôi định bỏ đi, vẫn đưa tay kéo nhẹ góc áo tôi.
“Tiểu Hoa, em có muốn ăn bún không?
Cửa hàng ở phía sau phố ấy.”
Đó là quán mà năm nào chúng tôi cũng ghé, tôi thích đồ ăn ở đó nhất.
Có thể là do sức hấp dẫn của món ăn, cũng có thể vì đám học sinh trẻ đang chạy tới từ phía sau, hoặc có lẽ là…
Hình ảnh Tư Niên mặc vest cúi đầu giống hệt một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ.
Tôi gật đầu đồng ý.
Bạn thấy sao?