Ly Hôn Để Tái [...] – Chương 3

Tôi không chút xao , bình thản :

“Mẹ còn có việc phải , không đến . Cảm ơn con đã giữ chỗ, giờ con nhường lại chỗ cho người khác nhé.”

Nói xong, tôi định cúp máy.

“Những việc đó quan trọng hơn con sao?” Chu Dịch Nhiên đau khổ hỏi.

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc trả lời:

“Đúng, quan trọng hơn con.”

“Con, giờ đây, không còn chút quan trọng nào với mẹ nữa.”

7

Sau khi từ chối lời mời của con trai, tôi lại nhận cuộc gọi từ Chu Trạch Vũ.

“Thẩm Khê, không vui vì tôi cưới Lâm Nhã Kỳ, nên trút giận lên con trai sao? Làm có ý nghĩa gì không?!”

“Gì cơ?” Tôi cảm thấy khó hiểu.

“Cô vừa mắng con trai cái gì? Thằng bé khóc nãy giờ!”

“Tôi không mắng con.” Tôi giải thích.

“Đừng chối nữa. Cô không chịu nổi việc tôi cưới Lâm Nhã Kỳ, nên mới trút giận lên con trai đúng không?”

Lúc này, tôi thực sự không biết nên gì.

“Thừa nhận đi.” Thấy tôi im lặng, ta lạnh lùng , “Giờ thì muộn rồi, có hối hận cũng chẳng ích gì.”

“Tôi chúc và Lâm Nhã Kỳ trăm năm hạnh phúc.”

Cúp máy xong, tôi thẳng tay chặn luôn số của ta.

Tôi nghĩ rằng sau khi Chu Trạch Vũ và Lâm Nhã Kỳ kết hôn, chúng tôi sẽ hoàn toàn không còn bất kỳ liên quan nào đến nhau.

Nhưng không đầy một tháng sau, ta bất ngờ xuất hiện trước cổng Đại học A.

Lúc đó, tôi vừa từ phòng thí nghiệm bước ra, cùng sư huynh Trần Triết Thành rời khỏi trường.

Cả hai đang thảo luận về dữ liệu thí nghiệm, thì bất ngờ thấy Chu Trạch Vũ và Chu Dịch Nhiên đứng chờ trước cổng.

Làm sao ta biết tôi đang học cao học?

Khi thấy tôi, ánh mắt của ta lướt qua Trần Triết Thành.

Tôi thoáng thấy sự tức giận trong ánh mắt ta, có lẽ chỉ là ảo giác.

Anh ta châm biếm:

“Thì ra vì có người mới mà không cần con trai nữa? Thẩm Khê, người này có biết từng kết hôn và có một đứa con không?”

“Biết.” Trước khi tôi kịp trả lời, Trần Triết Thành đã lên tiếng:

“Nghe chồng cũ của ấy là một kẻ tồi tệ. Anh quen người đó à?”

Tôi không nhịn thành tiếng.

Mặt Chu Trạch Vũ tối sầm lại.

Anh ta lạnh lùng :

“Tôi tìm Thẩm Khê có việc.”

Ý muốn Trần Triết Thành rời đi.

Trần Triết Thành không thèm quan tâm, quay sang hỏi tôi:

“Có chuyện gì không ổn không?”

“Không sao đâu.” Tôi mỉm , “Anh cứ về trước đi, lát nữa tôi tự về .”

“Nếu có chuyện gì, cứ gọi tôi, tôi sẽ giúp báo cảnh sát.”

“Được rồi.”

Trần Triết Thành rời đi.

“Đi xa rồi mà còn bịn rịn sao?” Chu Trạch Vũ châm chọc.

Tôi quay lại ta:

“Tìm tôi có việc gì?”

“Cô chặn tôi, thấy vui không?” Anh ta hỏi lại.

“Người không liên quan thì giữ gì?” Tôi bình thản đáp.

“Ngay cả con trai cũng không cần nữa à?”

Tôi liếc Chu Dịch Nhiên, thấy cậu bé tôi với ánh mắt đầy mong chờ.

Tôi mỉm :

“Là nó không cần tôi. Và tôi tôn trọng quyết định của nó.”

“Con không có không cần mẹ!” Chu Dịch Nhiên vội vàng , “Con muốn ở bên mẹ mãi mãi!”

Tôi bước đến bên cậu bé, cậu rõ ràng đã béo lên nhiều. Tôi nhẹ:

“Con quên rồi sao? Chính con đã , con mong dì Lâm mẹ con. Giờ dì ấy thực sự là mẹ con, con không nên vui sao?”

“Con…” Chu Dịch Nhiên đỏ mắt, cắn môi như thể rất khó chịu.

Không còn vòng vo, Chu Trạch Vũ thẳng:

“Nhã Kỳ đang mang thai, mắc hội chứng thai nghén, rất dễ nổi giận. Bác sĩ ấy cần một môi trường yên tĩnh để dưỡng thai. Vì , thời gian này con trai sẽ ở với .”

“Nhưng tôi rất bận. Công việc ở phòng thí nghiệm rất nhiều, tôi còn phải chuẩn bị tài liệu thi tiến sĩ.” Tôi đáp với vẻ khó xử.

“Học hành vô ích, quan trọng hơn con trai sao?” Nghe tôi , Chu Trạch Vũ lập tức nổi giận, “Một người lớn tuổi rồi học lên gì? Kiếm bao nhiêu tiền? Số tài sản tôi chia cho không đủ để sống cả đời sao?”

“Thẩm Khê, đang giả vờ cái gì ?”

8

Tôi không muốn cãi nhau với Chu Trạch Vũ.

Nhưng có những người thật dễ nước lấn tới.

Tôi hít sâu một hơi, hỏi ta:

“Chu Trạch Vũ, chúng ta ở bên nhau bao nhiêu năm, tôi đã từng gì có lỗi với chưa?”

“Tự nhiên cái này gì?” Chu Trạch Vũ tỏ ra khó chịu.

“Tôi chưa từng gì có lỗi với . Tôi thậm chí đã tận tâm tận lực với , với con trai, và với gia đình trước kia của chúng ta. Giờ chúng ta đã ly hôn, quyền nuôi con là đòi, con trai cũng nó thích Lâm Nhã Kỳ hơn. Tôi thành toàn cho tất cả các người, bây giờ tôi sống cuộc đời của riêng mình. Tôi có sai không?”

“Tôi đâu có sai.”

“Vậy tại sao lại nghi ngờ chuyện tôi học cao học và chuẩn bị thi tiến sĩ?”

“Hiện giờ không phải là thời điểm quan trọng sao? Cô không thể vì con trai mà hy sinh một chút à?” Chu Trạch Vũ với vẻ hợp hợp lý.

“Hy sinh?” Tôi nhạt, hỏi ta:

“Tại sao nhất định phải là tôi hy sinh?

“Hồi chúng ta tốt nghiệp đại học, cần tôi cùng khởi nghiệp, nên tôi đã hy sinh cơ hội bảo vệ luận văn thạc sĩ.

“Sau này khi khởi nghiệp thành công, chúng ta có con, lại tôi nên hy sinh sự nghiệp để trở về chăm sóc gia đình.

“Rồi đến khi ly hôn, tôi cũng như mong muốn, từ bỏ quyền nuôi con.”

Tôi càng càng thấy buồn :

“Bây giờ, có gia đình mới, không muốn nuôi con nữa, lại muốn tôi hy sinh để tròn hạnh phúc của . Chu Trạch Vũ, không thấy mình quá vô liêm sỉ sao?”

“Tôi lúc nào không cần con trai?” Anh ta bị tôi đến mức không kiềm chế , giọng ngày càng kích .

“Tôi chỉ là trong thời gian Lâm Nhã Kỳ mang thai, tạm thời giúp tôi chăm sóc nó. Tiền nuôi con tôi sẽ trả gấp đôi!”

“Nếu Lâm Nhã Kỳ mang thai xong lại bị trầm cảm sau sinh thì sao? Nếu khỏi trầm cảm lại mắc chứng suy nhược thần kinh thì sao? Trên đời này có bao nhiêu loại bệnh, chắc chắn tìm một hai loại hợp với ấy.” Tôi nhạt nhẽo mỉa mai.

“Nhã Kỳ không phải loại người như . Cô ấy đối xử rất tốt với con trai, coi nó như con ruột.” Chu Trạch Vũ khẳng định chắc nịch, rõ ràng hiểu ý mỉa mai của tôi.

“Nếu , con trai tôi sao lại ảnh hưởng đến việc dưỡng thai của ấy? Không phải mâu thuẫn à?!”

Lời tôi khiến Chu Trạch Vũ cứng họng, im lặng không gì thêm.

Chu Dịch Nhiên bỗng hỏi với vẻ khó chịu:

“Mẹ, mẹ thực sự không cần con nữa sao?”

Cậu bé đã mười tuổi, rất nhiều điều thực ra cậu đã hiểu.

“Không phải mẹ không cần con. Chỉ vì mẹ thấy rất yên tâm khi con có dì Lâm mẹ mới.” Tôi nhẹ nhàng đáp.

Trước đây, để Chu Dịch Nhiên học hành tốt, tôi luôn đóng vai người ác.

Giờ không còn bất kỳ kỳ vọng nào nữa, tôi quyết sẽ không bao giờ nặng lời với cậu nữa.

Nhưng Chu Dịch Nhiên có vẻ không hài lòng, cậu :

“Mẹ đừng với con như . Mẹ kiểu này, con thấy mẹ không còn con nữa.”

Tôi xoa đầu cậu bé, dịu dàng :

“Sao mẹ không con ? Mẹ chỉ không muốn bắt con những điều con không thích nữa, để sau này lớn lên, con không phải hận mẹ.”

“Đủ rồi, Thẩm Khê.” Chu Trạch Vũ cắt ngang, không muốn nghe tôi mỉa mai nữa, có lẽ cũng thấy lòng tự trọng bị tổn thương.

Dù sao, nhiều năm qua, ta chưa từng bị tôi “trả đũa” như thế.

Khi kéo Chu Dịch Nhiên rời đi với vẻ tức giận, ta không quên đe dọa:

“Cô đã không muốn nuôi con, tôi cũng không ép. Nhưng sau này, đừng hòng con trai còn nhận nữa!”

Tôi nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.

Dù sao, bất kể tôi đối xử thế nào, khi lớn lên, cậu bé cũng sẽ không nhận tôi, chỉ nhận dì Lâm của nó.

Vậy tại sao tôi phải chịu khổ vô ích?

9

Tôi sống một cách nghiêm túc và tận hưởng cuộc sống mà tôi mong muốn.

Dù mỗi ngày đều rất mệt, tôi thấy vui và cảm giác tràn đầy thành tựu.

Hóa ra, khi biết thương bản thân, cuộc sống thực sự có thể rất tốt.

Chỉ là đôi lúc, vẫn bị người khác phiền.

Hôm nay, sau khi hoàn thành một bộ dữ liệu thí nghiệm, tôi liếc điện thoại đang để chế độ im lặng, thấy hơn mười cuộc gọi nhỡ từ một số lạ.

Tôi gọi lại, và người bắt máy là Chu Trạch Vũ.

“Thẩm Khê, đến bệnh viện một chuyến đi. Con trai bị tai nạn, đang phải nằm viện.”

Tôi ngập ngừng một lúc, rồi vẫn quyết định đến bệnh viện.

Dù gì đi nữa, Chu Dịch Nhiên vẫn là con ruột của tôi.

Không có cảm, vẫn có trách nhiệm.

Khi tôi vừa đến trước cửa phòng bệnh, đã nghe thấy tiếng cãi nhau dữ dội từ bên trong.

“Chu Trạch Vũ, định khi nào thì đưa con trai đi?! Nếu còn không đưa nó đi, tôi sẽ ch,et vì nó, một x,ác hai mạng cho vừa lòng!” Lâm Nhã Kỳ gào lên.

“Đã là Dịch Nhiên không khó dễ cho em, tại sao em cứ vin vào chuyện này mãi? Thằng bé từ cầu thang ngã xuống g,ãy cả xương, em không thèm quan tâm một chút nào!” Giọng Chu Trạch Vũ cũng lớn không kém.

“Vậy muốn thấy tôi ngã từ cầu thang xuống đúng không?! Tôi ch,et rồi, sẽ có cớ để quay lại với Thẩm Khê, để gia đình ba người các người đoàn tụ đúng không?!”

“Đủ rồi, Lâm Nhã Kỳ! Đừng ở đây rối nữa, Dịch Nhiên còn phải dưỡng thương!” Chu Trạch Vũ mất hết kiên nhẫn.

“Vậy thì để tôi cho thấy thế nào là rối thật sự!” Lâm Nhã Kỳ gằn giọng, “Hôm nay tôi rõ luôn, hoặc đưa con trai đi, hoặc tôi mang đứa con trong bụng tôi nh,ảy lầu!”

“Dịch Nhiên mới mười tuổi, em muốn nó đi đâu?” Giọng Chu Trạch Vũ run lên vì giận dữ.

“Tôi không quan tâm nó đi đâu, miễn là tôi không phải thấy nó nữa! Nếu không, cứ đợi một x,ác hai mạng đi!” Lâm Nhã Kỳ kiên quyết, xong thì quay lưng bỏ đi.

Khi ta vừa bước ra khỏi phòng bệnh thì đụng mặt tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...