Ly Hôn Cũng Phải [...] – Chương 4

19

Cố Minh Xuyên nghĩ nhiều rồi.

Cố Minh Lệ không có hứng thú với tôi.

Chị ấy chỉ là càng ghét Bạch Nhược Vân hơn thôi.

Chị ấy hỏi tôi:

“Em nghĩ sao? Nếu không muốn ly hôn thì đừng ly hôn.

Không cần quan tâm người khác gì, mẹ kế chị và chị tuyệt đối đứng về phía em.”

Nhờ men rượu, nỗi đau trong lòng dịu đi, lý trí cũng tỉnh táo đôi chút.

Tôi cũng tự hỏi chính mình:

Tôi muốn gì?

Không ly hôn, sống cả đời với Cố Minh Xuyên?

Nhưng tương lai tôi phải đối mặt với điều gì?

Người đàn ông của tôi lại muốn bến đỗ của người khác.

Tôi có thể ngăn cản một lần, liệu có thể ngăn lần hai, lần ba, vô số lần sau đó không?

Đàn ông luôn hối hận khi đã mất đi.

Tôi có muốn tự tổn thương mình hết lần này đến lần khác không?

Câu trả lời trong lòng tôi là không.

Nhưng…

Buông tay dễ dàng như , tôi lại không cam tâm.

Tôi hỏi Cố Minh Lệ:

“Chị có thể giới thiệu cho em một luật sư không?

Loại dám đối đầu với nhà họ Cố trong phiên tòa ly hôn ấy.”

Tối hôm đó, chúng tôi ở lại quán bar rất muộn.

Sau đó, có lẽ Cố Minh Lệ cảm thấy uống rượu với tôi quá nhàm chán, nên gọi thêm vài người đến.

Cả nam lẫn nữ, đều là những người thích náo nhiệt.

Họ không thể chịu nổi cảnh tôi uống rượu giải sầu.

Bên cạnh tôi không lúc nào vắng người.

Người thì kéo tôi chơi đoán số xắc.

Người thì rủ tôi chơi “Thật lòng hay thử thách”.

Thậm chí có người muốn thi uống rượu với tôi.

Đến khi tôi không còn sức chơi, đã hơn 2 giờ sáng.

2021

Nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trên tay, tôi cảm thấy thật sự đáng buồn.

Có lẽ, tôi là người phụ nữ duy nhất trên mạng mong chờ nhận ảnh giường chiếu của chồng mình.

Tôi chọn ra vài bức ảnh không quá lộ liễu, cùng với các bức ảnh khác, đóng gói gửi cho luật sư.

Tôi khởi kiện ly hôn.

Tôi muốn Cố Minh Xuyên ra đi tay trắng.

Khi tôi tiết lộ kế hoạch này với Cố Minh Lệ, chị ấy nhạt:

“Chuyện đó không thực tế.

Tài sản giá trị nhất của Cố Minh Xuyên là cổ phần công ty.

Em bắt ta ra đi tay trắng, chẳng khác nào bảo nhà họ Cố tặng em cả một công ty.

Đừng Cố Minh Xuyên, ngay cả ba chị cũng không đời nào đồng ý.”

Tôi biết chuyện đó là bất khả thi.

Nhưng…

Tôi muốn xem Cố Minh Xuyên có thể hy sinh đến đâu vì Bạch Nhược Vân.

22

Có lẽ Cố Minh Xuyên tưởng rằng tôi chỉ đang dùng chiêu rút lui để tiến lên.

Khi nhận thông báo từ tòa án, ta có chút bất ngờ, không hề lo lắng.

Anh ta hẹn tôi gặp riêng để hòa giải.

“Tòa án chỉ chấp nhận bằng chứng hợp lệ.

Anh không ngoại , em không có tư cách cầu ra đi tay trắng.”

Tôi lạnh, ném xấp ảnh xuống trước mặt ta:

“Đây chính là bằng chứng.”

Anh ta cầm từng tấm ảnh lên xem, sắc mặt càng lúc càng đen.

Bạch Nhược Vân giật lấy đống ảnh từ tay ta, kỹ, rồi khinh miệt tôi:

“Đây là chiêu trò của sao?

Chỉ là mấy bức ảnh ghép?”

Tôi mỉa:

“Giả vờ cái gì?

Không phải chính chụp mấy bức ảnh này sao?

có xóa trong điện thoại, tòa án vẫn có thể dùng kỹ thuật đặc biệt khôi phục lại.”

Thám tử tư từng với tôi, những bức ảnh này là do ta hack vào điện thoại của Bạch Nhược Vân để lấy.

Nhưng tôi không ngờ…

Cố Minh Xuyên cũng không thừa nhận.

“Anh biết em hận .

Nhưng vẫn có giới hạn của mình.”

Tôi nhíu mày, chằm chằm vào bọn họ:

“Nếu hai người không thừa nhận, tôi gọi thám tử đến đối chất.”

Thám tử đến rất nhanh, cứ như thể đã chờ sẵn từ trước.

Khi bước vào, ta và Bạch Nhược Vân trao đổi ánh mắt với nhau.

Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng đã quá muộn để nhận ra.

Thám tử :

“Những bức ảnh chụp ngoài trời là ảnh thật.

Còn ảnh giường chiếu… là do Bạch cầu tôi ghép.”

Tôi đã sơ suất rồi.

Tôi không ngờ một thám tử danh tiếng trên mạng cũng có thể bị mua chuộc.

Bạch Nhược Vân nắm điểm yếu của tôi, lập tức đe dọa:

“Cô dám bôi nhọ danh dự của tôi?

Tôi sẽ kiện ra tòa!”

Tôi không thể nhận tội.

Tôi phủ nhận ngay lập tức:

“Những bức ảnh này là do chính Viên Phi tự ý chỉnh sửa.

Tôi bị lừa. Chuyện này không liên quan đến tôi.”

Viên Phi giả vờ biện hộ:

“Cô Bạch, khi cầu tôi lấy ảnh, tôi đã với rằng đây là hành vi trái pháp luật.

Chính ép tôi , thậm chí còn trả thêm 30.000 tệ cho tôi.”

Ha.

Bảo sao lúc đó ta đột nhiên cầu tăng giá.

Thì ra là để giăng bẫy tôi.

Tôi thẳng vào mắt ta, lạnh giọng:

“Viên Phi, lừa đảo. Cứ chờ bị kiện đi.”

Sau đó, tôi chuyển ánh mắt sang Bạch Nhược Vân:

“Cô muốn kiện tôi à? Kiện đi.

Chẳng sao cả.

Tiền kiện tụng tôi dùng đều là của nhà họ Cố.

Tôi có thể kéo dài bao lâu cũng .

Chỉ sợ không chờ nổi thôi.”

Nói xong, tôi xoay người định rời đi.

Nhưng Cố Minh Xuyên gọi tôi lại:

“Hôm nay chúng ta đến đây để bàn chuyện ly hôn.

Còn chưa bàn xong, em đã bỏ đi?”

Tôi ta chằm chằm, lạnh lùng :

“Điều kiện của tôi chỉ có một.

Anh ra đi tay trắng.

Nếu không, khỏi bàn.”

Sau đó, tôi không thèm quan tâm đến bọn họ nữa, cùng luật sư rời đi.

23

Hôm sau, có lẽ Cố Minh Xuyên đã suy nghĩ kỹ.

Anh ta bảo tôi đưa luật sư đến công ty.

“Bạch Ỷ Vi, đã khuyên Nhược Vân.

Cô ấy sẽ không kiện em nữa.

Nhưng đây là cơ hội cuối cùng dành cho em.

Nếu em không biết trân trọng, em sẽ chẳng nhận gì cả.”

Tôi không bận tâm đến lời đe dọa của ta.

Anh ta tưởng tôi không còn con bài nào trong tay.

Nhưng tôi có.

Tôi bảo ta đổi địa điểm gặp mặt thành một trà lâu kín đáo hơn.

Sau đó, mặc một chiếc váy suông rộng, lộ ra vòng bụng đã che giấu suốt ba tháng qua.

Khi tôi đến nơi, bọn họ đã có mặt.

Bạch Nhược Vân cũng ở đó.

Rất tốt, tất cả những người cần biết đều ở đây.

Cố Minh Xuyên vốn đang trò chuyện với Bạch Nhược Vân, khi thấy tôi, ta hoảng hốt bật dậy.

“Em có thai?”

Bạch Nhược Vân nắm chặt tay ta, vẻ mặt đầy nghi ngờ:

“Cô ta có thai, chẳng phải chỉ chứng minh ta ngoại sao?”

Tôi khinh miệt liếc ta.

Tự lừa dối mình à?

Thực ra, chúng tôi đã bắt đầu kế hoạch sinh con từ trước khi ta quay về.

Chỉ là, có lẽ ngay cả Cố Minh Xuyên cũng đã quên mất chuyện đó.

Anh ta không còn vẻ bình tĩnh như trước, sắc mặt tối sầm.

“Em nghĩ rằng…

Chỉ vì có đứa bé, sẽ không ly hôn với em sao?”

Câu này đồng nghĩa với việc ta gián tiếp thừa nhận đứa bé là con mình.

Tất cả mọi người trong phòng đều hiểu rõ điều đó.

Bạch Nhược Vân không thể tin , ta đầy kinh ngạc:

“Cố Minh Xuyên!

Anh đã rằng luôn đợi em!

Anh chưa từng vào ta!”

Cố Minh Xuyên hiếm khi lâm vào thế bí:

“Nhược Vân, chuyện của ấy…

Anh sẽ giải thích với em sau, không?

Bây giờ cần ly hôn với ấy trước…”

Nhưng Bạch Nhược Vân không nghe, ta hoàn toàn suy sụp.

Cô ta liên tục chất vấn ta vì sao lại phản bội mình.

Tôi ngồi xuống bên cạnh luật sư, điềm nhiên mở tập tài liệu xem điều khoản ly hôn mà Cố Minh Xuyên mang đến.

Sau khi trút hết cơn giận, Bạch Nhược Vân đập cửa bỏ đi.

Cố Minh Xuyên định đuổi theo, tôi gọi ta lại.

“Không ly hôn nữa à?”

Anh ta tôi như kẻ thù:

“Ly, tất nhiên là ly.

Chúng ta gặp nhau tại tòa.

Em đừng mong lấy một xu!”

Tôi nhạt:

“Tôi đang mang thai.

Ra tòa thì chỉ có hai kết quả.

Một là tòa không chấp nhận ly hôn.

Hai là phải bỏ ra một khoản kha khá.”

“Tôi không quan tâm. Nhưng có thời gian chờ đợi không?”

“Anh có tin không…

Bây giờ, Bạch Nhược Vân đã về nhà thu dọn hành lý,

Hai tiếng nữa sẽ bỏ đi biệt xứ?”

“Không có tờ giấy ly hôn này, giữ chân ta không?”

24

Cố Minh Xuyên suy nghĩ một hồi, cuối cùng quay lại bàn đàm phán.

“Anh sẽ tăng số bất sản lên bảy căn.

Tiền mặt tăng lên 30 triệu.”

Luật sư của tôi từng , với trường hợp của tôi, tối đa chỉ có thể lấy một nửa tài sản.

Tôi hỏi:

“Lấy một nửa tài sản có ta tổn thương không?”

Luật sư đáp:

“Không.

Ít nhất phải lấy đi 60% mới khiến ta đau đớn.”

Tôi nhẩm tính tổng tài sản của Cố Minh Xuyên, con số này vẫn còn cách xa 60%.

Tôi bình tĩnh :

“Tôi muốn 10% cổ phần của Kim Diệu.”

Kim Diệu chính là công ty con mà ta đang quản lý.

Lợi nhuận hàng năm lên đến 1 tỷ tệ.

Cố Minh Xuyên tức giận đập bàn:

“Không thể nào!”

Anh ta đang nắm giữ 50% cổ phần Kim Diệu.

Phần còn lại hầu hết là cổ phần nhỏ lẻ.

Nên ta là người nắm quyền kiểm soát công ty.

Nếu tôi lấy 10%, địa vị của ta trong công ty sẽ trở nên bấp bênh.

Nhưng tôi không bị ta dọa, chỉ thản nhiên lấy điện thoại ra lướt mạng.

Không ngoài dự đoán, cách đây vài phút, Bạch Nhược Vân đã đăng một bài viết mới.

Chú thích: “Lần này, sẽ không gặp lại nữa.”

Ảnh đính kèm: Hai chiếc vali.

Tôi quay màn hình điện thoại về phía Cố Minh Xuyên:

“Cố tổng, chắc chắn là không thể à?

Ánh trăng sáng của sắp chạy mất rồi.”

Anh ta tôi như một con thú bị dồn vào đường cùng, ánh mắt đầy hung dữ.

Nhưng cuối cùng…

Anh ta vẫn đồng ý.

Chọn người đẹp, bỏ giang sơn.

“Anh sẽ cho em cổ phần.

Nhưng em phải hứa, không bán cho bất kỳ ai khác.”

Tôi đồng ý.

Luật sư tại chỗ chỉnh sửa hợp đồng ly hôn, tôi ký ngay lập tức.

25

Tôi đương nhiên không giữ lời hứa.

Sau khi ký xong hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, tôi lập tức hỏi Cố Minh Lệ có muốn mua không.

Tôi có thể bán lại cho chị ấy với giá rẻ, xem như cảm ơn vì đã giới thiệu luật sư cho tôi.

Nhưng Cố Minh Lệ từ chối:

“Đó là chuyện giữa em và Cố Minh Xuyên.

Đừng kéo chị vào.”

“Chị dù không ưa ta, dù sao ta cũng là em trai chị.

Không cần phải đấu đá sống chết.”

“Những gì chị muốn thừa kế, chị sẽ tự giành lấy.

Chỉ có thứ chị tự mình đấu tranh mới thực sự thuộc về chị.”

Được thôi.

Vậy tôi cứ giữ lại .

Mỗi năm có một khoản cổ tức lớn chảy vào tài khoản, cũng không tệ.

Sau khi lấy giấy chứng nhận ly hôn, cuộc sống của tôi trở nên yên bình.

Tôi thậm chí không chuyển khỏi căn hộ đã sống cùng Cố Minh Xuyên suốt 5 năm.

Chỉ là… ít đi một người, một con mèo.

Người nhà họ Cố không biết tôi đã ly hôn.

Họ chỉ nghĩ vợ chồng tôi xảy ra mâu thuẫn nên đang tạm thời sống riêng, vẫn còn cơ hội hàn gắn.

Thỉnh thoảng, họ lại gọi điện khuyên tôi nên nghĩ thoáng hơn.

Tôi chỉ ậm ừ cho qua.

Chuyện ly hôn, Cố Minh Xuyên không , tôi cũng không .

Anh ta đang bận rộn theo đuổi Bạch Nhược Vân.

Anh ta sợ người nhà biết chuyện ly hôn rồi nhảy vào đám.

Còn tôi không , là vì…

Tôi sợ họ sẽ giành lấy con tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...