Ly Hôn Cũng Phải [...] – Chương 1

Cố Minh Xuyên là một người luôn ôn hòa và lịch sự, việc không nhanh không chậm.

Người duy nhất có thể khiến ta lệ chỉ có một người phụ nữ.

Người phụ nữ đó không phải tôi.

Bây giờ, vì ta, ta đưa cho tôi một tờ đơn ly hôn.

“Anh để lại cho em ba căn nhà, cả căn hộ chúng ta đang ở cũng thuộc về em.

Anh sẽ chuyển cho em mười triệu tệ, em không phải người ham vật chất, số tiền này đủ để em sống cả đời không lo cơm áo.”

Tôi biết, cách tốt nhất là không dây dưa, cầm tiền rồi rời đi.

Nhưng trong lòng lại nghẹn lại, không rõ là cảm giác gì, như bị mắc nghẹn trong cổ họng.

với tôi rằng, nếu tôi cứ thế rời đi, nghĩa là tác thành cho bọn họ.

Bọn họ sẽ hạnh phúc viên mãn, tất cả đều vui vẻ.

Nhưng sự không cam tâm này sẽ theo tôi cả đời.

Thế nên, tôi : “Không ký.”

Cố Minh Xuyên có chút bất ngờ.

Anh ta ngạc nhiên cái gì? Nghĩ rằng tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?

Anh ta nghĩ tôi sẽ không đau lòng? Hay nghĩ rằng tôi chỉ cần tự mình liếm láp vết thương là có thể nhanh chóng hồi phục như chưa có chuyện gì xảy ra?

Nỗi buồn bị cơn giận dữ thay thế, tôi thẳng vào ta:

“Cố Minh Xuyên, muốn ly hôn với tôi, không dễ đâu! Anh phải thể hiện thành ý của mình đi.”

1

Cố Minh Xuyên có tôi không? Ban đầu, tôi không bận tâm.

Lúc đó, tôi lấy ta cũng chỉ là bị ép buộc mà thôi.

Tôi kết hôn thay cho chị họ.

Chị họ tôi – Bạch Nhược Vân – là nữ thần trong giới, một “bạch phú mỹ” chính hiệu.

Từ nhỏ, chị ấy đã giỏi múa ba lê, chơi đàn piano, thích du lịch, đam mê thể thao, nhảy dù, trượt tuyết – không gì là không biết.

Chị ấy sống phóng khoáng như gió như mây.

Chị và Cố Minh Xuyên là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, cùng đi du lịch, cùng du học.

Cho đến khi ta phải trở về kế thừa gia nghiệp, họ mới tạm thời xa nhau.

Sau đó, Cố Minh Xuyên cầu hôn, chị ấy đồng ý.

Nhưng vào ngày cưới, chị vẫn bỏ trốn.

Chị ấy chọn tự do.

Nhưng đám cưới này không chỉ dành riêng cho chị ấy và Cố Minh Xuyên.

Thể diện của hai nhà Cố – Bạch không thể mất.

Thế là bác tôi tìm đến tôi, bảo tôi thay chị họ dâu.

Tôi là ai ư? Tôi là em họ của Bạch Nhược Vân – Bạch Ỷ Vi.

Thật ra, ban đầu tôi định sau đám cưới sẽ vay bác tôi một khoản tiền.

Mẹ tôi bị bệnh nặng, cần rất nhiều tiền để chữa trị.

Bố tôi chỉ là con riêng của nhà họ Bạch. Khi ông nội mất, ông chỉ chia một căn nhà.

Giờ bố tôi đã lớn tuổi, chỉ là một viên chức nhỏ, lương không bao nhiêu, tiền tiết kiệm trong nhà cũng chỉ cầm cự một tháng.

Tôi vừa mới tốt nghiệp đại học, dù có cùng lúc ba công việc thì một tháng cũng chỉ kiếm nhiều nhất là 20.000 tệ.

Số tiền đó chỉ đủ để mẹ tôi nằm trong phòng ICU hai ngày.

Nếu tháng sau không xoay đủ tiền, chúng tôi sẽ phải bán nhà để chữa bệnh cho mẹ.

2

Lúc bác tôi cho người gọi tôi đến, tôi còn mơ hồ.

Cứ tưởng họ thiếu một phù dâu, ai ngờ bác bảo tôi đóng giả dâu.

Bác , bác biết mẹ tôi bị bệnh.

Chỉ cần tôi thay chị họ kết hôn hôm nay, bác sẽ cho chúng tôi vay tiền để chữa bệnh cho mẹ.

Thì ra bác biết tất cả!

Những tin nhắn bố tôi gửi, bác chưa bao giờ trả lời.

Những cuộc gọi, bác cũng không thèm bắt máy.

Chúng tôi còn tưởng bác không hề hay biết.

Tôi cảm thấy việc thay thế dâu thật ngu xuẩn, hơn nữa ở hiện trường còn có vô số ống kính, truyền thông bủa vây.

Nếu tôi chấp nhận thay chị họ, chuyện này sẽ lập tức trở thành đề tài bàn tán của cả giới.

Như thì quá thiệt thòi rồi.

Nhưng chúng tôi lại thực sự cần tiền.

Vì thế, tôi cầu bác chuyển khoản ngay tại chỗ, để chứng minh thành ý.

Bác đồng ý, tài khoản của bố tôi lập tức nhận 100.000 tệ.

Bác , số còn lại sẽ chuyển vào ngày mai.

Bác tôi sở hữu một công ty giá trị hàng chục triệu, mà cho vay 3 triệu tệ cũng phải chia hai lần sao?

Tôi cảm thấy bác là người không đáng tin.

Thế nên tôi đưa ra một cầu khác: Tôi muốn đăng ký kết hôn.

Bác lập tức kinh ngạc, cho rằng tôi đang mơ tưởng, còn nghiêm túc khuyên tôi rằng đừng tham lam những thứ không thuộc về mình.

Thấy bác như , tôi càng chắc chắn rằng lời hứa cho vay tiền chữa bệnh chỉ là để dỗ dành chúng tôi.

Biết đâu ngày mai bác sẽ viện cớ đòi lại ngay 100.000 vừa chuyển.

Tôi kiên quyết muốn đăng ký kết hôn.

Không thì không cưới.

Tôi tính rất rõ ràng: bây giờ ép bác tôi một khoản, đợi chị họ quay về lại ép thêm một khoản nữa.

Không thể kết hôn uổng phí !

Bác tôi sống chết không đồng ý, còn tận khuyên nhủ tôi nên suy nghĩ cho nhà họ Bạch.

Tôi muốn hỏi bác, nhà họ Bạch đã gì cho chúng tôi mà đáng để tôi vì họ mà hy sinh?

Còn chưa kịp , Cố Minh Xuyên đã lên tiếng.

Anh ta dứt khoát đồng ý.

Tôi không biết là do ta tức giận hay vì lý do gì khác, tóm lại – ta đã đồng ý.

3

Hôm đó, tôi mặc bộ váy cưới không mấy vừa vặn, chính thức kết hôn với Cố Minh Xuyên.

Hôm sau, ảnh cưới của chúng tôi leo lên hot search.

Tin tức đổi dâu ngay trong ngày cưới khiến dân mạng sôi sục.

Có người đào ra thân thế của tôi.

So với chị họ, tôi như ở dưới đất, còn chị ấy trên trời.

Cư dân mạng đều tiếc nuối cho đôi kim đồng ngọc nữ Cố Minh Xuyên và chị họ tôi.

Nhưng tôi chẳng để tâm.

Tiền chữa bệnh cho mẹ tôi đã vào tài khoản, mẹ cứu sống, nhà cũng giữ lại .

Tôi còn gì để bất mãn chứ? Cùng lắm thì bị mấy hùng bàn phím đàm tiếu vài câu mà thôi.

Cố Minh Xuyên, ngoài lúc đi đăng ký kết hôn mặt lạnh như tiền, dường như cũng chẳng quan tâm gì.

Tôi vốn nghĩ chưa đến ba ngày ta sẽ đòi ly hôn.

Nhưng ta không gì.

Tôi cũng chẳng nhắc đến.

Có tờ giấy kết hôn này, tôi có thể thỉnh thoảng đến nhà bác tôi “hóng gió” một chút.

Lúc đầu, bác còn khuyên tôi nên chủ đề nghị ly hôn với Cố Minh Xuyên.

Sau đó, tôi với bác rằng tôi không có ý đồ gì với ta, tôi chỉ giữ vị trí này giúp chị họ thôi.

Thế là bác không quấy rầy tôi nữa, mà chuyển sang truy hỏi chị họ tôi bao giờ mới quay về.

Hỏi thì nhận câu trả lời: “Chưa xác định.”

Còn tôi và Cố Minh Xuyên?

Mỗi người một nơi, mạnh ai nấy sống, duy trì cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này một cách gượng gạo.

Cho đến ba tháng sau, vào Tết Trung thu.

Cố Minh Xuyên đến đón tôi về nhà cũ của ta ăn tết.

Người nhà họ Cố không mấy ai thích tôi.

Chuyện thay dâu là do bác tôi và Cố Minh Xuyên sắp xếp.

Bọn họ chỉ biết khi tôi mặc váy cưới bước lên lễ đường.

Nhưng nhà họ Cố là người có thể diện, dù bất mãn đến đâu cũng không ầm lên ngay tại hôn lễ, thậm chí còn tặng tôi bao lì xì lớn.

Nhưng khi biết tôi vẫn ở nhà mẹ đẻ, một số người không quan tâm, mẹ chồng tôi lại có ý kiến.

“Hai đứa đều là người trưởng thành, có phải coi hôn nhân như trò không?”

Tôi tưởng bà muốn chúng tôi ly hôn, không ngờ lại bắt tôi dọn đến căn hộ của Cố Minh Xuyên.

Tôi có chút do dự.

Hai người xa lạ sống chung một nhà, thật sự rất gượng gạo.

Cố Minh Xuyên cũng không quá muốn, thấy ta im lặng, mẹ chồng lập tức chất vấn:

“Minh Xuyên, con vẫn còn nhớ thương Bạch Nhược Vân sao?”

“Nó khiến chúng ta mất mặt như , nếu con vẫn nhớ nó thì đúng là bất hiếu.”

Để chứng minh mình không còn nhớ chị họ tôi, ta đưa tôi về nhà mẹ đẻ, giúp tôi thu dọn đồ đạc chuyển đến căn hộ của ta.

Tôi nghĩ, ta chắc chắn là đang giận dỗi.

04

Thực ra, cũng chẳng khác gì trước kia.

Chúng tôi sống chung, vẫn ngủ riêng.

Cố Minh Xuyên bận rộn với công ty, đi sớm về khuya.

Sau khi mẹ xuất viện, tôi cũng tìm một công việc nhàn nhã.

Nhà có người giúp việc lo cơm nước, tôi chỉ cần về nhà, ăn cơm, ngủ, tiện thể chơi với mèo.

Mèo là của chị họ tôi.

Thỉnh thoảng gặp Cố Minh Xuyên, cũng chỉ hỏi nhau một câu:

“Anh ăn chưa?”

“Em ngủ có ngon không?”

Lúc đó, tôi nghĩ rằng đây sẽ là toàn bộ cuộc hôn nhân ngắn ngủi của chúng tôi.

Nhưng mối quan hệ giữa tôi và ta thay đổi sau một năm.

Vào ngày kỷ niệm một năm kết hôn của chúng tôi – cũng chính là ngày chị họ tôi bỏ trốn khỏi hôn lễ.

Hôm đó, Cố Minh Xuyên ngã bệnh ở công ty.

Viêm dạ dày cấp tính.

05

Hôm đó, tôi vừa đưa mẹ đi bệnh viện tái khám.

Bác sĩ sức khỏe của mẹ tôi đã hồi phục khá tốt, chỉ cần kiểm tra định kỳ hàng năm là .

Tôi nghĩ, có lẽ đã đến lúc ly hôn.

Vậy nên tối hôm đó, tôi cố ý thức khuya đợi ta về.

Nhưng đợi đến rạng sáng vẫn không thấy ta, tôi bắt đầu thấy lạ.

Dù chúng tôi không giống vợ chồng thật sự, Cố Minh Xuyên là người có nguyên tắc.

Trừ khi đi công tác xa, ta chưa bao giờ ngủ lại bên ngoài.

Tôi gọi điện thoại, trợ lý của ta nghe máy.

“Anh ấy đang ở bệnh viện.”

Tôi lập tức chạy đến.

Dù biết mình đến cũng không giúp gì, dù sao ta vẫn là chồng trên danh nghĩa của tôi.

Hơn nữa, suốt một năm qua, ta luôn tôn trọng tôi.

Nếu không có ta đồng ý kết hôn, tôi cũng không thể vay tiền từ bác tôi.

Tôi rất biết ơn ta.

Tôi ở lại phòng VIP của bệnh viện suốt đêm.

Sáng hôm sau, ta mở mắt tôi, khẽ gọi:

“Nhược Vân?”

Tôi và chị họ có vài nét giống nhau.

Trong giới, người ta đồn tôi chỉ là “thế thân” của chị họ, Cố Minh Xuyên chưa bao giờ xem tôi như thế.

Anh ta luôn phân biệt rõ ràng tôi và chị ấy.

Đây là lần đầu tiên ta nhận nhầm người.

Tôi hơi lúng túng: “Cố tổng, tôi là Bạch Ỷ Vi.”

Cố Minh Xuyên hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng, giọng đầy áy náy:

“Xin lỗi.”

“Không sao.”

Thấy ta có vẻ đau họng, tôi giúp ta điều chỉnh giường bệnh, rót cho ta một ly nước.

Anh ta khẽ cảm ơn.

Chúng tôi cùng ăn sáng trong bệnh viện.

Sau đó, tôi đi .

Chuyện ly hôn, đợi ta xuất viện rồi sau.

Nhưng tôi còn chưa kịp đề cập đến chuyện ly hôn, mẹ chồng tôi đã tìm đến trước.

Bà không biết nghe tin từ đâu mà biết Cố Minh Xuyên nhập viện, đích thân đưa ta về nhà cũ.

Sau đó gọi điện bảo tôi về ngay.

Giọng bà không mấy vui vẻ, tôi có chút bất an.

Linh cảm của tôi không sai.

Vừa đến nơi, tôi đã thấy bà đang quở trách Cố Minh Xuyên:

“Giỏi lắm! Từ nhỏ đến giờ chưa từng bệnh nặng, mà mới một năm đã bị đau dạ dày!”

“Con có nghĩ đến mẹ không? Con là đứa con trai duy nhất của mẹ, nếu con xảy ra chuyện, mẹ biết phải sao?”

Tôi có thể hiểu sự lo lắng của bà.

Bà không phải vợ cả của ba chồng tôi.

Vợ trước của ông mất sớm, để lại một con .

Chị của Cố Minh Xuyên hiện đã ngoài 30, đang bận rộn dựng sự nghiệp.

Chị ấy có năng lực, có thủ đoạn, luôn cạnh tranh quyền thừa kế với Cố Minh Xuyên.

Mẹ chồng tôi từng nghĩ rằng con trai bà là người thừa kế duy nhất của gia tộc.

Nhưng chị ta vào công ty từ khi ngoài 20, đến nay gần 10 năm, ngày càng ba chồng tôi trọng dụng.

Bà sợ ba chồng sẽ giao sản nghiệp cho con riêng, vì thế mới gọi Cố Minh Xuyên về quản lý công ty con.

Bây giờ, thấy con trai mình vì một người phụ nữ mà hao mòn sức khỏe, bà đương nhiên sốt ruột.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...