30
Chỗ tôi chọn là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Không biết từ lúc nào, Thẩm Ngộ đã mua một bộ đồ đôi, mặt đỏ bừng đưa cho tôi bảo tôi thay.
Tôi lẩm nhẩm trong đầu mười lần: “Ly hôn, tài sản. Ly hôn, tài sản…”
Rồi lại nhịn.
Chúng tôi ăn lẩu dành cho cặp đôi, sau đó chơi gắp thú bông.
Tôi ôm một đống gấu bông, chuẩn bị đi chơi phòng thoát hiểm, vừa quay người lại thì đâm sầm vào một vòng tay rắn chắc.
“Cẩn thận.”
Tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Bạch Lệnh Thì.
Biết thân phận thật sự của ta rồi, bây giờ nhớ lại cảnh lần trước mình ngồi trên đùi ta, ôm cổ mà hôn lung tung, đúng là có chút xấu hổ.
Thẩm Ngộ lập tức kéo tôi ra khỏi người Bạch Lệnh Thì, che chắn tôi phía sau.
Dù không , tôi cũng có thể cảm nhận bầu không khí căng thẳng giữa hai người họ.
Bạch Lệnh Thì lên tiếng trước, giọng điệu mang theo sự châm chọc:
“Thẩm tổng đúng là giỏi thật, trong nhà ngoài phố đều ôm chắc cả hai tay.”
Lưng Thẩm Ngộ cứng lại, giọng cũng sắc lạnh hơn:
“Bạch tiên sinh lo chuyện của mình là đủ rồi, chuyện nhà người khác thì đừng chen vào.”
“Bạch tiên sinh hình như quên mất tôi đã từng gì. Cái gì không thuộc về mình, đừng nghĩ đến.”
Bạch Lệnh Thì khẽ :
“Thế à? Nhưng chuyện chưa kết thúc, ai thuộc về ai còn chưa chắc chắn đâu. Anh đúng không, Thẩm tổng?”
“À, suýt quên, phải cảm ơn Thẩm tổng đã hào phóng. Dạo này tôi đang định cải tạo lại Lâm Tiễn, còn đang đau đầu về chi phí, mà Thẩm tổng lại chủ đưa tiền đến.”
31
Vì sự xuất hiện của Bạch Lệnh Thì, tâm trạng của Thẩm Ngộ hoàn toàn tụt dốc.
Cuối cùng, chúng tôi quyết định về nhà sớm.
“Tên Bạch Lệnh Thì đó, đã biết không phải người tốt. Vân Vi, sau này em tránh xa hắn ra.”
Thực ra, so với hình ảnh “chiến binh dũng cảm” trong quán bar, hôm nay Bạch Lệnh Thì đúng là toát ra một khí chất hoàn toàn khác.
Mặc dù tôi đồng ý với nhận xét của Thẩm Ngộ, không muốn phản ứng.
Thẩm Ngộ lén tôi một cái, sau đó đổi chủ đề:
“Hay là vài ngày nữa chúng ta đi Provence nhé, hoặc Maldives?”
Gần đây, khi chuyện với tôi, giọng ta luôn mang theo sự thận trọng, dường như sợ tôi giận.
Tôi không quan tâm, chỉ thản nhiên đáp:
“Tùy.”
Dù sao cũng chỉ có một tháng, nhẫn nhịn một chút rồi cũng qua.
32
Cuối cùng, chúng tôi chẳng thể đi Provence, cũng không thể đi Maldives.
Bởi vì… Liễu Thanh Mạch mang thai.
Cô ta đăng một bức ảnh giấy xét nghiệm thai kỳ, kèm theo dòng trạng thái:
“Bé con, ba không cần chúng ta nữa. Nhưng không sao cả, con vẫn còn mẹ, mẹ nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt.”
Tin tức này chẳng khác nào một quả bom nổ tung, trực tiếp khiến Thẩm Ngộ tan xác.
Tài khoản chính thức của Thịnh Thế và cả tài khoản cá nhân của ta bị dân mạng chửi rủa tới tấp:
“Không phải người ta đến mức vì ta mà đập quán sao? Sao vừa có bầu đã đá người ta đi rồi?”
“Phắn đi, tra nam! Mau ly hôn! Trả lại tự do cho đại mỹ nhân!”
“Cái gì mà với chả không , đến cuối cùng vẫn là vì lợi ích của bản thân.”
“Buồn nôn thật! Vừa mới tỏ với vợ, nhờ chúng tôi giám sát giúp mà bây giờ lại thành ra thế này? Anh ta sao dám ?”
“Tẩy chay tất cả sản phẩm của Thịnh Thế, bắt đầu từ tôi!”
“Ly hôn! Ly hôn! Ly hôn!”
Họ thậm chí còn tìm ra tài khoản cá nhân của tôi, ùn ùn kéo vào an ủi:
“Thương chị quá!”
“Chị ơi ly hôn đi! Cầu xin chị đấy! Tra nam không đáng đâu!”
“Đừng tin ta chị, tất cả đều là giả dối! Nếu chị thật, đã không ngoại !”
33
Ly hôn, dường như không còn là chuyện của riêng chúng tôi nữa.
Giá cổ phiếu của Thịnh Thế lao dốc, chỉ trong một đêm đã bốc hơi 120 triệu.
Ngược lại, nhà họ Tống thì khác.
Có lẽ vì thương cảm cho tôi – người vợ chính thức, nên dân mạng bắt đầu điên cuồng mua sản phẩm của tập đoàn nhà tôi.
Ngay cả khi tài khoản chính thức của Tống Thị khuyên họ tiêu dùng lý trí, bọn họ vẫn tiếp tục thúc ép chuyện ly hôn:
“Đừng quan tâm chúng tôi có lý trí hay không, chỉ cần đại mỹ nhân ly hôn, chúng tôi sẽ tiếp tục mua hàng!”
“Chúng tôi có tiền đây! Dùng để kiện gã tra nam đi!”
“Mau đón đại tiểu thư nhà các người về đi! Nếu tiền chưa đủ, chúng tôi góp thêm!”
Chẳng cần chờ đến một tháng, cuối cùng Thẩm Ngộ đã ký đơn ly hôn.
Trước khi ký, ta tôi, hỏi một câu:
“Vân Vi, sau khi xử lý xong mọi chuyện… có thể tiếp tục theo đuổi em không?”
Tôi không hề do dự, dứt khoát từ chối:
“Thôi đi, để lại cho nhau chút thể diện đi.”
Anh ta quay đầu đi chỗ khác, có giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt.
34
Sau khi ly hôn, tôi thu dọn hành lý, rời khỏi đất nước, bắt đầu chuyến hành trình vòng quanh thế giới.
Anh trai tiễn tôi ra sân bay.
Trước khi vào cổng kiểm tra an ninh, ấy vỗ nhẹ lên vai tôi:
“Vân Vi, hy vọng em có thể sống đúng với con người mình, đừng để bản thân bị trói buộc nữa.”
Mắt tôi cay xè, nghẹn ngào gật đầu.
Tôi đi qua rất nhiều quốc gia.
Làn da rám nắng hơn, tâm trạng lại vui vẻ chưa từng có.
Tôi có thể chạy nhảy tự do, có thể sảng khoái mà không cần giữ hình tượng, có thể cuộn tròn trên giường vừa ăn khoai tây chiên vừa xem phim, thậm chí có thể đầu bù tóc rối, xỏ dép lê đi ra quán vỉa hè, thoải mái ăn uống mà chẳng cần bận tâm ánh mắt ai.
Giờ đây, tôi không còn là đại tiểu thư nhà họ Tống phải sống theo khuôn phép.
Cũng không còn là vợ hiền nhà họ Thẩm, phải dịu dàng, nhẫn nhịn.
Tôi chính là Tống Vân Vi, một Tống Vân Vi tự do, không bị ràng buộc.
Tự do… thật tuyệt.
Tôi đã từng nhiều lần thấy Thẩm Ngộ, trên đường phố London, trên con thuyền lững lờ trôi giữa Venice.
Anh ta luôn giữ một khoảng cách nhất định, lặng lẽ tôi từ xa.
Chỉ cần ta không phiền đến tôi, tôi cũng mặc kệ.
35
Nghe , ta sống không tốt lắm.
Vì chuyện của Liễu Thanh Mạch, ông cụ và những người có tiếng trong nhà họ Thẩm đều tỏ ra thất vọng về ta.
Những nhánh phụ trong gia tộc thậm chí còn đề nghị chọn một người có năng lực hơn để thay thế vị trí của ta.
Thẩm Ngộ không gì, chỉ lặng lẽ thu dọn tàn cuộc.
Với những gia tộc lớn, con cháu là điều quan trọng nhất.
Ngay cả khi là con ngoài giá thú, chỉ cần mang dòng máu gia tộc thì cũng sẽ sinh ra, nuôi dưỡng đầy đủ.
Dù sao, tương lai chưa biết chừng sẽ có lúc cần dùng đến.
Nhưng… đứa con của Liễu Thanh Mạch lại không giữ .
Khi thai 16 tuần, Thẩm Ngộ đưa ta đi chọc ối kiểm tra.
Nếu là con của ta, thì bỏ. Nếu không phải, thì không liên quan đến ta.
Không biết là may mắn hay bất hạnh, đứa bé không phải của ta.
Có lẽ vì giấc mộng gả vào hào môn hoàn toàn sụp đổ, cuối cùng Liễu Thanh Mạch cũng không giữ lại đứa bé.
Sau đó, Thẩm Ngộ rút khỏi trung tâm quyền lực của nhà họ Thẩm.
Anh ta :
“Tôi muốn đi lại con đường ấy đã đi.”
Vậy thì cứ để ta đi thôi.
Mọi thứ… đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.
36
Lần gặp lại Bạch Lệnh Thì, tôi đang ngồi trên bờ biển Scotland, ngắm hoàng hôn.
Anh ta chậm rãi bước đến, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Tống Vân Vi, em có muốn thử với tôi không?”
Tôi nghiêng đầu ta:
“Thử gì? Kết hôn sao? Vậy thì thôi đi.”
“Tôi có nhan sắc, có tiền, một mình vẫn có thể sống rất tốt, hà tất phải tự nhốt mình vào nhà tù hôn nhân một lần nữa?”
Anh ta xoa cằm, suy nghĩ một lát rồi :
“Em có thể dùng tiền của tôi để nuôi trai đẹp.”
Cũng biết nghĩ thoáng đấy chứ.
Tôi nheo mắt :
“Không cần. Số tài sản từ chồng cũ tôi tiêu cả đời cũng không hết, chưa kể, phía sau tôi còn có nhà họ Tống.”
Ai mà vừa mới thoát khỏi hang cọp lại tự chui vào miệng sói cơ chứ?
Thẩm Ngộ và Bạch Lệnh Thì, đều là những người gia tộc lựa chọn để thừa kế.
Ai hơn ai thuần khiết chứ?
Mà đi cũng phải lại, hôn nhân vốn không phải là điều bắt buộc.
Ai dám chắc rằng, một người sống tự do tự tại thì sẽ không hạnh phúc?
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, phản chiếu lên mặt biển gợn sóng lăn tăn.
Gió biển nhè nhẹ thổi qua.
Mọi thứ đều là lựa chọn tốt nhất.
Bạn thấy sao?