Ly Hôn Cũng Cần [...] – Chương 3

15

Tôi biết Thẩm Ngộ nóng tính.

Nhưng ta luôn có khả năng kiểm soát bản thân cực kỳ tốt.

Rất hiếm khi tôi thấy ta mất kiểm soát.

Lại càng không ngờ ta có thể ra tay tàn nhẫn như .

“Anh ta vô tội! Thẩm Ngộ, không thể !”

Anh ta tiến lại gần, ép tôi xuống giường.

Đôi mắt đẹp kia đầy những tơ máu đỏ rực:

“Hắn dám nhớ thương em thì không vô tội.”

“Vân Vi, ngoan một chút, đừng để tôi nghe thêm một câu cầu xin nào cho hắn.”

“Nếu không… người mất không chỉ là đôi tay đâu.”

May mà trên đường về nhà, tôi đã lén nhắn tin cho Trần Huyên Huyên, bảo ấy đến câu lạc bộ trước và đưa người đi.

Nếu không, để một người vô tội vì tôi mà bị liên lụy, tôi sẽ áy náy đến chết mất.

16

Tôi cố gắng đẩy ta ra, lại bị giữ chặt, hai tay bị ép lên đỉnh đầu.

“Chúng đụng vào em rồi sao?”

Anh ta ghé sát bên tai tôi, giọng trầm thấp.

Tôi đổi sang dùng chân đá ta, cũng bị ta kẹp chặt lại.

Bị đè đến không nhúc nhích nổi, tôi nghiến răng, tức tối đáp:

“Không có! Người ta không cung cấp dịch vụ đó!”

Có thể ôm, có thể hôn, không thể tiến xa hơn, đúng là kiểu cố treo người ta trên lửng lơ.

Anh ta rõ ràng cũng hiểu điều đó, bật một tiếng, sắc mặt cuối cùng cũng dịu xuống:

“Em bĩu môi tức giận trông cũng đáng đấy.”

Một tay giữ chặt hai tay tôi, tay còn lại ta bóp nhẹ má tôi:

“Chuyện hai ngày nay, cứ coi như em ham chơi. Chúng ta bỏ qua đi, sau này sống tử tế với nhau, không?”

Xem ra dỗ dành con nhỏ đã thành kỹ năng của ta rồi, giọng điệu cưng chiều này ra trơn tru đến .

“Được thôi, cắt đứt với nữ sinh kia, tôi sẽ sống tốt với .”

Thẩm Ngộ im lặng vài giây, buông tôi ra, ngồi thẳng dậy.

Anh ta bực bội luồn tay vào tóc, giọng khẽ trầm xuống:

“Em biết rõ, ấy không thể đe dọa vị trí của em trong nhà họ Thẩm.”

“Nếu em thực sự không thích ấy, sau này sẽ không để ấy xuất hiện trước mặt em nữa.”

Nói trắng ra, là không muốn cắt đứt.

Tôi gật đầu, coi như đã hiểu.

Phản ứng này, hoàn toàn nằm trong dự liệu của tôi.

May thật.

May mà tôi đã không còn thích ta nữa.

Nếu không, bây giờ chắc sẽ đau lòng chết đi sống lại.

17

Tôi và Thẩm Ngộ, là một cuộc hôn nhân thương mại.

Cũng là thanh mai trúc mã.

Tôi từng thầm ta rất nhiều năm.

Sau khi kết hôn, chúng tôi cũng đã từng có một năm ngọt ngào, cảm mặn nồng.

Cho đến một lần, ta say rượu, bị cánh săn tin chụp cảnh ra vào khách sạn cùng một nữ minh tinh.

Tôi khóc lóc chạy về nhà mẹ đẻ.

Mẹ tôi ngồi yên lặng một bên, đợi tôi khóc xong, rồi đưa tôi một tệp khăn giấy:

“Vân Vi, trong gia đình như chúng ta, giữa vợ chồng là một điều xa xỉ.”

“Mẹ tất nhiên hy vọng hai con có thể thương nhau, chung thủy một lòng, chuyện đã đến nước này, con nên thấu sớm một chút.”

Nhìn thấu sao?

Chỉ hai chữ đơn giản, tôi lại mất hơn một năm nữa để .

18

Thẩm Ngộ nghĩ rằng tôi đã nguôi giận, định xoa đầu tôi bị tôi né đi.

Anh ta nhíu mày, giọng điệu lại bắt đầu không vui:

“Vân Vi, đừng bướng nữa. Em vẫn luôn rất hiểu chuyện mà?”

Hiểu chuyện khi còn là vì muốn giữ gìn cảm.

Hiểu chuyện khi đã hết là vì không còn quan tâm.

Tôi coi ta là một cỗ máy kiếm tiền, tôi ngoan ngoãn đóng vai vợ hiền của giới hào môn.

Kiểu sống như không phải không chấp nhận , chỉ là… lâu dần sẽ thấy chán.

Tính cách của tôi vốn không phải kiểu dịu dàng.

Nhưng nhà họ Tống cần một tiểu thư khuê các, học thức đoan trang.

Nhà họ Thẩm cần một người con dâu hiền thục, chu đáo.

Giả vờ suốt hơn hai mươi năm, tôi thực sự thấy mệt rồi.

Tôi ngước mắt ta, định mở miệng nhắc lại chuyện ly hôn.

Đúng lúc đó, điện thoại của Thẩm Ngộ reo lên.

Có lẽ muốn dằn mặt tôi, nên ta bật loa ngoài rồi nghe máy.

“Thẩm thiếu, quán bar của Lâm Tiễn đã bị đập xong rồi.”

“Chỉ là, chuyện phế tay thằng nhóc kia… có chút phiền toái.”

“Hình như cậu ta chính là người nhà họ Bạch vừa mới tìm về, cũng là ông chủ đứng sau của Lâm Tiễn.”

19

Người nhà họ Bạch vừa tìm về?

Hình như là Bạch Lệnh Thì thì phải.

Bảo sao lần trước lại gặp ta gần nhà cũ.

Hôm đó, sau khi Thẩm Ngộ ôm bồ nhí đi, tôi nhắn tin cho Trần Huyên Huyên, bảo ấy đến đón tôi ở nhà cũ.

Lúc đứng ven đường chờ ấy, có một chiếc Volkswagen bình thường dừng lại bên cạnh tôi.

Kính xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt cực kỳ điển trai.

“Em đi đâu? Để tôi đưa đi, chỗ này không dễ bắt taxi đâu.”

Tôi xua tay từ chối: “Bạn tôi sắp đến rồi.”

Lúc đó, tôi còn thắc mắc tại sao ở đây lại có người chạy chiếc Volkswagen Lavida chưa đến 200 triệu.

Không phải chê xe không tốt, mà là vì khu nhà cũ là khu giàu có bậc nhất ở Cẩm Thành, xe cộ ra vào đều có giá khởi điểm từ chục triệu tệ trở lên.

Sau này gặp lại ta ở Lâm Tiễn, tôi đương nhiên nghĩ rằng ta là nhân của một bà chị giàu có nào đó.

Giờ nghĩ lại, hôm đó chắc ta cũng vừa từ nhà họ Bạch bước ra.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Thân phận ta không đơn giản, thế thì Thẩm Ngộ cũng không dễ dàng vào ta .

Lúc đầu, tôi định đưa cho ta một khoản tiền lớn rồi để ta ra nước ngoài.

Nhưng xem ra, không cần thiết nữa.

20

Thẩm Ngộ nghĩ rằng, đập nát một quán bar Lâm Tiễn, cùng lắm là chuyện bồi thường tiền bạc.

Mà tiền, ta có, thậm chí còn rất nhiều.

Anh ta cũng có địa vị, là người thừa kế của một gia tộc lâu đời, chẳng ai dám không nể mặt.

Nhưng trớ trêu thay, chủ nhân thực sự đứng sau Lâm Tiễn lại chính là người thừa kế tương lai của một gia tộc giàu có khác, vừa mới trở mặt với ta không lâu.

Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, tin tức tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế vì ghen mà đập một câu lạc bộ cao cấp nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.

Bài báo còn đính kèm đoạn video giám sát, trong đó Liễu Thanh Mạch mặc đồng phục nhân viên, nhào vào lòng Thẩm Ngộ gọi “chồng ơi”.

Bạch Lệnh Thì đích thân chia sẻ lại bài đăng:

“Trước đó, chúng tôi không hề biết Lý là của Thẩm tổng, cũng chưa từng có hành vi nào bất kính với ấy. Việc cử người đến đập quán, hy vọng Thẩm tổng có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý.”

Chuyện Thẩm Ngộ đã kết hôn vốn chẳng phải bí mật.

Mà đã đến mức dám chạy đến trước mặt ông cụ để đòi danh phận, thì chắc chắn Liễu Thanh Mạch không phải dạng người biết điều.

Rất nhanh, thông tin cá nhân và tài khoản mạng xã hội của ta bị đào ra.

Tất cả những bài đăng khoe trước đây của ta giờ đây đều biến thành những ngọn giáo đâm ngược về phía chính mình.

Mặc dù tin nóng bị rút xuống rất nhanh, số người đã thấy quá nhiều, cuối cùng vẫn ầm lên.

21

Một lần nữa, chúng tôi bị gọi về nhà cũ.

Ông cụ chống gậy ngồi trên ghế, giận đến mức toàn thân run rẩy.

Ba của Thẩm Ngộ đứng bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ lưng ông cụ, giúp ông bình tĩnh lại.

Thấy Thẩm Ngộ bước vào, ông ấy lập tức lạnh mặt:

“Thằng bất hiếu này, còn không mau quỳ xuống!”

Thẩm Ngộ biết mình sai, im lặng không một lời, liền quỳ phịch xuống trước mặt ông cụ.

“Lần trước không phải các người , con bé đó chỉ là nhân viên bán rượu, thấy Tiểu Ngộ có tiền nên bám theo sao?”

“Bây giờ sao lại thành nhân của nó rồi?”

“Còn chuyện nhà họ Bạch nữa! Mỗi lần nó về, đều khiến ông nội nó tức đến phải nhập viện. Nó là kẻ chẳng sợ trời chẳng sợ đất, thế mà con còn đi đập quán của nó gì?”

“Chỉ vì một con nhãi đó sao?”

Cứ mỗi câu, ông cụ lại dùng gậy gõ lên người Thẩm Ngộ một cái.

“Không phải đâu! Ông nội, con đập quán của hắn là vì…”

Thẩm Ngộ một nửa, liền vội im bặt.

Sau đó, ta ngậm chặt miệng, đầu cũng cúi xuống thấp hơn.

Ông cụ lại đập thêm hai gậy nữa, thấy không thể moi gì từ ta, bèn quay sang tôi:

“Vân Vi, con cho ông biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi liếc Thẩm Ngộ, thấy ta cứ cúi gằm mặt xuống đất, liền bắt chước theo, cũng cúi đầu, giả đà điểu bị kẹt trong vỏ.

Cái này tôi phải giải thích thế nào đây?

Nói rằng mọi chuyện bắt đầu từ việc tôi bỏ tiền ra chơi Bạch Lệnh Thì, rồi bị cháu trai ông bắt tại trận sao?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...