Quay lại chương 1 :
Trần Dư ngậm miếng cá bạc trong miệng, giọng ngậm ngùi không rõ: “Cái đuôi cá này là , em đeo trên cổ, chắc từng thấy ở đâu nên mới thấy quen.”
Này, đừng có bịa chuyện.
Tôi chưa từng đeo bao giờ.
Xem ra thử bằng mặt dây chuyền không có hiệu quả, tôi đành kéo đi ăn tối.
Trước khi ngủ, tôi với Trần Dư: “Vài hôm nữa công ty có một buổi tiệc, đi cùng em nhé.”
Ngày xưa những lời như đều là với tôi.
Giờ tôi là người lo chuyện công ty, người mở lời lại trở thành tôi.
Trần Dư ôm eo tôi, cọ vào tóc tôi: “Vậy em nhớ tới đón đấy.”
10
Từ sau lần gặp Trần Cố ở công ty hôm đó, ông ta thỉnh thoảng lại gửi email cho tôi.
Tôi mở ra xem, toàn là mấy chuyện liên quan đến Giang Tư Tư.
Tôi đã dặn dò Trần Dư đàng hoàng: không có việc thì đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi.
Anh rất nghe lời, gật đầu lia lịa, còn dặn tôi tan nhớ về sớm.
Trong khoảng thời gian Trần Dư mất trí, Giang Tư Tư chỉ đến tìm một lần, kết quả là bị đuổi thẳng.
Những lúc khác, hoặc ở nhà chờ tôi, hoặc đích thân lái xe đến đón tôi tan .
Chuẩn một hình mẫu “ông chồng nội trợ” chính hiệu.
Mẹ tôi nghe xong còn trêu: “Trần Dư mất trí một cái, liền bị con thu phục hoàn toàn.”
Rồi cùng mẹ chồng tôi hùa nhau giục chuyện sinh con.
Trần Dư dạo này quá yên tĩnh, khiến Trần Cố không moi tin gì mới, toàn gửi tôi mấy chuyện cũ rích.
Tôi chỉ liếc mắt một cái rồi tiện tay chuyển tiếp đi.
Lúc bước ra khỏi tòa văn phòng, xe Trần Dư đã dừng sẵn bên kia đường.
Thấy tôi ra, xoay vô lăng, lái xe sang đón.
Xe dừng ngay trước mặt tôi, Trần Dư hạ kính xuống: “Vợ ơi, mau lên xe, đã đặt nhà hàng rồi, toàn món em thích.”
Vì là hôn nhân liên kết, trước khi kết hôn, tôi và Trần Dư từng tiếp vài lần.
Khi đó, Trần Dư cũng hay đến đón tôi tan .
Lúc tôi còn chưa xuống, sẽ ngồi chờ dưới tòa nhà.
Đợi tôi ra, sẽ nghiêm túc :
“Em là người thứ ba mươi hai ra khỏi tòa nhà sau giờ tan ca.”
Có khi tôi bận đưa nghệ sĩ đi gặp đối tác, không kịp báo trước, phải chờ suông.
Vậy mà cũng không giận, chỉ dịu dàng dặn tôi đi đường cẩn thận, có chuẩn bị quà, về nhớ nhận nhé.
Ở bên , tôi thấy rất thoải mái, cả hai đều có không gian riêng.
Thế nên tôi mới đồng ý cuộc hôn nhân này.
Tối hôm định báo tin cho bố tôi, Trần Dư không đến đón tôi như mọi lần.
Người đến là Trần Cố.
Ông ta Trần Dư bây giờ đã là tổng giám đốc, bao người ca tụng, ông – với tư cách là – muốn tặng một món quà nhỏ để chúc mừng.
Ông ta muốn nhờ tôi đi cùng chọn quà cho Trần Dư.
Tôi vốn không muốn đi, vì ông ta là trưởng bối, nên vẫn đồng ý.
Ai ngờ lúc ăn tối, Trần Cố nâng ly của tôi lên uống một hơi.
Tôi còn chưa kịp ngăn lại.
Uống xong, ông ta tôi :
“Thương Thương à, Trần Dư có gì tốt đâu. Chú thấy thật ra hai ta mới là hợp nhau nhất.”
“Em muốn tự do, cho em tự do. Em muốn , cho em .”
Tôi buồn nôn tới mức không nuốt nổi miếng nào, chỉ muốn hắt ly rượu đỏ vào mặt ông ta.
Tối hôm đó, Trần Dư vẫn đến tìm tôi.
Anh gọi điện hỏi tôi ở đâu, tôi bảo út của đưa tôi đi ăn.
Anh lập tức chạy đến.
Trên người mang theo mùi gió bụi, kéo tôi rời khỏi bàn ăn.
Cả ngày bận rộn, lại phải đối phó với Trần Cố cả buổi tối, tôi mệt đến mức thiếp đi trên ghế phụ.
Tôi không nhớ rõ mình có câu “rất ghét Trần Cố” hay không.
Nhưng sau hôm đó, Trần Dư không bao giờ để tôi gặp lại ông ta nữa – trừ những dịp bắt buộc như lễ cưới.
Về sau tôi mới biết, hôm đó Trần Cố thậm chí còn không tiếc hỏng cả biện pháp an toàn của công trường, chỉ để ngăn cản Trần Dư.
May mà hôm ấy Trần Dư đích thân đi kiểm tra công trường, phát hiện kịp thời, mới tránh một thảm họa.
Sau khi kết hôn, Trần Dư ngày càng bận, chuyện công ty chất như núi.
Tôi cũng mơ hồ đoán là Trần Cố giở trò, Trần Dư không cho tôi nhúng tay, tôi cũng không hỏi nhiều.
Mà bây giờ, Trần Dư đã mất trí, ngược lại rảnh rỗi, quay lại “tài xế riêng” cho tôi.
Tôi thì nhàn hạ vui vẻ, ngồi chỉ đạo bóc tôm, gắp thức ăn cho tôi.
11
Hôm diễn ra buổi tiệc, vốn dĩ tôi phải đến đón Trần Dư đi cùng.
Nhưng không hiểu sao rất nhiều hạng mục trong công ty lại đồng loạt xảy ra trục trặc, tôi buộc phải ở lại xử lý khẩn cấp, đành để tài xế đưa tới trước.
Khi Trần Dư đến, tôi vừa mới xử lý xong mọi việc.
Anh đang đợi tôi trong phòng nghỉ. Khi tôi bước vào, mới phát hiện đang mặc bộ đồ tôi từng chọn cho nghệ sĩ trong công ty.
Bộ đồ đó hơi nhỏ, mặc trên người rõ ràng có chút chật.
Tôi nhức đầu: “Sao lại mặc bộ này?”
Trần Dư mặt không vui: “Em không tới đón , tiện tay chọn đại.”
“Phòng thay đồ nhiều quần áo như , sao không chọn bộ khác? Không biết mặc gì thì gọi video hỏi em cũng mà.”
Tôi có phải không nghe máy đâu.
Anh mặc bộ này, tôi thật sự không đủ can đảm ra ngoài gặp người ta luôn ấy.
Trần Dư “hừ” lạnh một tiếng, giọng chua lè: “Em bận như , nào dám phiền.”
Tôi nhớ hồi mới cưới, tôi cũng từng dùng giọng điệu châm chọc thế này để chuyện với , trong lòng lập tức hơi chột dạ, vội đi vào thay một bộ khác.
Thay đồ xong, tôi khoác tay Trần Dư, bắt đầu đi chào hỏi các cổ đông.
Bộ đồ đang mặc khác hẳn phong cách mọi khi, nên có không ít người ý.
Có người hỏi sao hôm nay lại ăn mặc thế kia.
Trần Dư hớn hở đáp: “Vợ tôi chọn cho đó.”
Trong mấy năm kết hôn, tôi hiếm khi chủ phối đồ cho .
Lời vừa dứt, mấy cổ đông đều quay sang tôi, ánh mắt như thể vừa bị… tổn thương tinh thần .
Cầu cứu luôn đi, tôi thật sự không có gu thẩm mỹ như thế!
Trưởng bối lớn tuổi hơn một chút – Trương tổng – gượng: “Quả là độc đáo, không trộn lẫn với ai .”
Những người khác cũng bật đầy ẩn ý.
Tôi kéo Trần Dư về phía có ít người hơn, nghiến răng thấp giọng nhắc: “Anh mất trí chứ không phải mất trí khôn, có thể hành xử bình thường một chút không?”
Bạn thấy sao?