4
Tôi biết, ta đang đợi câu trả lời từ tôi.
Nhưng tôi không có cách nào để trả lời câu hỏi của ta.
Người như tôi, sao xứng đáng đứng bên cạnh Thẩm Khước?
Khi Lục Giang đến đón tôi, lại đúng lúc đụng mặt hai cha con Thẩm Khước.
Tôi cảm nhận rõ ràng, khóe môi vốn đang cong nhẹ của Thẩm Khước lập tức sụp xuống.
Anh ta Lục Giang đang đứng cạnh tôi bằng ánh mắt đầy địch ý.
Cha ta vội kéo Thẩm Khước ra sau lưng, vẫn giữ nụ lịch sự:
“Em , đây là trai em à?”
Lục Giang liếc tôi, thuận tay kéo tôi vào lòng:
“Vâng, chào ạ.”
“Tôi là Lục Giang.”
Lục Giang chuyện với ông Thẩm bao lâu, thì Thẩm Khước chằm chằm tôi bấy lâu.
Tôi biết, ta rất ghét Lục Giang. Nhưng trong lòng chắc chắn cũng rất bối rối.
Vì khi tôi chia tay với Thẩm Khước, Lục Giang mặc vest cao cấp, lái chiếc Maybach vừa kín đáo vừa xa xỉ.
Anh ấy đóng vai “đại gia” quyến rũ tôi phản bội.
Thế nên, chàng với đôi chân dài thẳng tắp ấy bước mạnh về phía trước.
Đối diện với Lục Giang đang cưỡi xe điện mini, mặc quần short rộng thùng thình, Thẩm Khước thốt ra câu thứ hai trong ngày:
“Anh… sản rồi à?”
Lịch sự một chút, chỉ một chút thôi.
Câu đó khiến ông Thẩm hóa đá ngay tại chỗ.
Lại vội kéo Thẩm Khước lùi về sau:
“Thằng bé nhà tôi đấy…”
“Mới học thôi.”
5
Đúng, Thẩm Khước mới học .
Mà câu nào cũng liên quan đến tôi.
Mùa hè oi ả, gió lồng lộng rít qua từng con phố, tôi chỉ thấy hơi thở mình dần dồn dập, máu nóng cuộn trào.
Khi nước mắt bị cuốn theo làn gió nóng, tôi mới nhận ra mình đang buồn đến mức nào.
Lục Giang thấy tất cả qua gương chiếu hậu, không hỏi gì.
Anh ấy biết rõ mọi thứ, chỉ đổi chủ đề để tôi nguôi ngoai:
“Tối nay sẽ vào viện thay em chăm bà nội.”
“Em yên tâm đi nhé.”
“Nhớ giữ an toàn.”
Tôi gật đầu, tranh thủ lúc đèn đỏ.
Lục Giang lấy từ túi ra một chùm chìa khóa:
“Hình như ba em về rồi đấy.”
“Tối nay có muốn qua nhà tránh mặt không?”
“Không cần.”
6
Tôi cần tiền, nên một ngày đến bốn công việc.
Buổi sáng đến công ty điểm danh, gõ vài dòng văn bản.
Buổi chiều gia sư cho Thẩm Khước.
Buổi tối pha chế ở quán bar.
Đột nhiên một đám côn đồ xộc tới, tên cầm đầu “bộp” một xấp tiền dày cộp lên quầy.
Còn dùng ngón tay đầy dầu mỡ gõ lên xấp tiền:
“Em , tối nay theo một đêm.”
Tôi bình tĩnh cắt chanh, nước chanh vàng cam bắn ra mát lạnh, dính lên đầu ngón tay.
Tôi chỉ rút một tờ giấy, chậm rãi lau tay.
“Biến.”
Tên kia nham hiểm, “Gắt phết, thích đấy!”
Chưa dứt lời, bàn tay bẩn thỉu đó đã chực chạm vào tay tôi đang đặt trên quầy.
Thân hình cao ráo của Thẩm Khước lập tức chắn trước mặt tôi, chìa ra màn hình ghi điện thoại:
“Black Tongue, cảm ơn.”
Sau đó là ánh mắt đầy sát khí thẳng vào tên đó, cố gắng bật ra một chữ:
“…Biến.”
Lúc này Thẩm Khước như một chó con bị dồn vào góc, nhe răng gầm gừ.
Cái vẻ dữ tợn ấy, không những không dọa nổi ai, mà còn…
Đáng đến chạm tim. Tôi suýt nữa thì bật .
Nhưng mấy tên đầu gấu này đâu phải chửi vài câu là đi, nhất là bị dọa bởi người chẳng có chút uy hiếp gì.
Chúng liếc Thẩm Khước từ đầu đến chân rồi lên :
“Nhóc con, mày ai biến?”
Lưng Thẩm Khước lập tức căng cứng, tôi còn thấy cả lông tơ sau gáy ta dựng đứng.
Không , không thể để ta chịu thiệt.
Tôi lên tiếng, giọng lạnh như băng:
“Tao tụi mày đó.”
“Ồ, đây là trai mày à?”
“Liên quan gì đến mày?” – tôi chẳng buồn ngẩng mắt.
Tên cầm đầu tức đến đỏ mặt, vung tay định tát tôi.
Tôi vơ lấy đôi đũa tre dính dầu trên bàn, chọc thẳng vào tay hắn.
Nhanh – gọn – chuẩn.
Lực đánh khiến hắn ngã về phía sau.
Bảo vệ lao tới kịp thời: “Làm gì đó?!”
Đám người kia hậm hực bỏ đi.
Thẩm Khước tôi chằm chằm không chớp mắt. Tôi khẽ cong môi, pha xong ly rượu đẩy về phía ta:
“Nè, kỹ năng sinh tồn khi ở bar đấy.”
“Black Tongue nặng đô lắm. Uống xong đừng say đến mức quên đường về nhé.”
“Nhóc con.” – tôi cố ý kéo dài giọng.
Thẩm Khước không hề do dự, nhận lấy ly rượu.
Chất lỏng màu hổ phách phản chiếu ánh đá lạnh, gần như trượt thẳng xuống cổ họng ta.
“Khụ…” – ta đặt chiếc ly rỗng xuống, rồi gửi cho tôi một tin nhắn:
“Tôi không phải nhóc con.”
Tin nhắn vừa đọc xong, cả người Thẩm Khước bỗng đổ ập về phía tôi, không hề báo trước!
Tôi vội đưa tay đỡ lấy ta, ghé sát tai thì thầm:
“Nhóc con, tôi còn phải đi đấy.”
Hơi thở nóng rực pha chút mùi rượu của ta phả vào cổ và cổ tay tôi từng đợt.
Tầm mắt tôi vô dừng lại trên gò má đỏ ửng và đôi môi ướt mềm của ta…
Chết tiệt, tim tôi lại lỡ một nhịp.
Vài giây sau, ta chậm rãi lôi điện thoại ra, ngón tay gõ trên màn hình một cách khó khăn.
Sau đó giơ ra trước mặt tôi:
“Đưa tôi về. Trả gấp ba tiền công.”
“Được rồi.”
Tôi thở dài bất lực, như thể chỉ vì tiền mà đành nhượng bộ.
Quay đầu, tôi ra hiệu xin nghỉ nhanh với ông chủ quán bar.
“Đi thôi, đưa về.” – tôi dìu ta ra ngoài.
Nhưng người trong lòng tôi lại mềm nhũn như bùn, trượt xuống:
“Không… không về nhà…”
Bạn thấy sao?