Tôi dời tầm mắt đi, cố gắng áp chế những khó chịu cùng khổ sở không thể tả xiết ở trong lòng.
Tôi không muốn để hắn thấy sự bất thường của mình.
“Bác sĩ Trần, nếu không có việc gì nữa, em lên lầu trước.”
Tôi xoay người muốn rời đi.
“Không phải đã chia tay với Lộ Trạch rồi sao?”
“Bác sĩ Trần, đây là việc riêng của em.”
“Giang Niểu, em có chuyện gì khó xử sao…”
“Không có, bác sĩ Trần, cảm ơn ý tốt của , bây giờ, có thể rời đi trước không?”
Tôi hắn, điếu thuốc ở trong tay hắn, đã tích một lượng lớn tàn thuốc.
Hắn đã quên phủi tàn thuốc, tôi vươn tay; ngón tay chạm vào điếu thuốc trên tay hắn.
Tàn thuốc rơi xuống, nháy mắt đã tan biến.
Tựa như đoạn duyên mong manh ngắn ngủi này giữa tôi và hắn.
Tôi đã bị trói trên chiếc thuyền của Lộ Trạch, tôi lại không có cách nào để rời khỏi thuyền.
Trần Cảnh Hành có thể có chút hảo cảm với tôi, tôi dựa vào cái gì mà muốn hắn giúp tôi trả nợ, kéo hắn vào cuộc sống rối tinh rối mù của tôi chứ.
“Em phải lên rồi.”
Tôi xoay người, tự nhủ với chính mình, không cần nữa, cũng không cần quay đầu lại.
“Ngày mai nhớ đi tái khám.”
Thanh âm Trần Cảnh Hành rất thấp: “Sức khỏe là quan trọng nhất, đừng để bệnh nhẹ biến thành bệnh nặng.”
Tôi không trả lời, cúi đầu bước nhanh đi vào cửa, nước mắt lại rơi xuống từng giọt.
Bạn thấy sao?