Tôi không nghĩ Trần Cảnh Hành gầy như thế, khi cởi áo ra lại để lộ ra thân hình đẹp đến .
Sau khi trải qua lần đầu tiên, hắn tùy tiện mặc bộ pyjama rộng thùng thình, rời khỏi giường đi lấy cho tôi cốc nước.
Tôi nằm ở trên giường, toàn thân rã rời, lười biếng theo bóng lưng hắn.
Hình tam giác ngược hoàn hảo, vòng eo săn chắc lại thon gọn.
Nghĩ đến những chuyện vừa rồi, cảm giác hai bên má tôi có chút ửng đỏ.
Lộ Trạch người họ này của hắn ta không gần nữ sắc, sợ là bác sĩ đã lâu, thật sự đã thấy qua nhiều, cho nên mới lục căn thanh tịnh.
Nhưng bọn họ thật ra lại không biết đến bộ mặt thật của Trần Cảnh Hành.
Đôi tay đã quen cầm dao mổ, sức lực mạnh mẽ hơn người.
“Ngồi dậy uống nước đi.” Hắn cầm cốc nước đi tới.
Tôi không nhúc nhích, lười biếng nũng, “Em không còn sức…”
Hắn trái lại rất kiên trì, bắt tôi uống hết cốc nước.
“Em còn muốn…” Uống nửa cốc nước, tôi vẫn còn chút chuyện muốn .
Hắn nâng mi mắt tôi, trong ánh mắt ít nhiều phảng phất ham muốn.
Tôi bị cái này của hắn khiến cho cả người đều luống cuống.
“Đều cho em.”
Giọng hắn trầm ấm câu gì đó, đặt chiếc cốc xuống rồi lại đè thân xuống.
Bạn thấy sao?