Ta ăn ngon, ngủ ngon và cố gắng không nghĩ về bất cứ điều gì.
Nhưng ta vẫn là bị sinh non.
Vào mùa xuân khi cỏ còn xanh, ta sinh ra một con chưa đầy bảy tháng tuổi, ta đặt tên là “Nhân Nhân”,
Mọi suy nghĩ của ta đều tập trung vào con và ta không dám rời mắt khỏi con bé một giây phút nào.
Nhân Nhân vừa sinh ra đã mắc bệnh hen suyễn và yếu ớt như một con mèo ốm. Nhìn thấy con bé đỏ mặt và không thể thở , trái tim ta như tan vỡ và ta muốn thở thay cho con bé.
Thái tử rất ít khi tới thăm Nhân Nhân, cũng không ôm con bé.
Một khi hạt giống nghi ngờ gieo vào, nó có thể phát triển thành cây hận thù.
Có vẻ như vì đứa trẻ này mà hắn cảm thấy bất an, bắt đầu tập trung hoàn toàn vào Đông Đông.
Hắn đã dành cả đêm để học vẽ ở thư phòng.
Người trong bức chân dung có khuôn mặt của ta, mọi người trong cung đều rằng Thái tử rất cảm với ta, ngày nào cũng dành thời gian cho ta, đêm nào cũng vẽ tranh.
Nhưng người phụ nữ trong bức chân dung có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ hiện rõ ở khóe mắt.
.
Ta bước vào phòng việc mang theo món súp giải rượu và thứ ta thấy là một chiếc bàn có những bức chân dung như .
Cuối cùng ta không thể nhịn nữa.
“Nhân Nhân bị bệnh rồi.” Ta hắn với đôi mắt đẫm lệ.
“Để nhũ nương chăm sóc tốt cho con bé, để thái y xem kỹ hơn.” Hắn đặt bút vẽ xuống, nhẹ nhàng bình thản .
“Ta đã tìm một gia đình tốt cho Đông Đông.”
Ta vào bóng lưng hắn và quyết định xé nát tờ giấy dán cửa sổ này.
Hắn đột nhiên quay người lại, ta bằng ánh mắt lạnh lùng và từng chữ:
“Không ai phép chạm vào nàng ấy.”
Bạn thấy sao?