“Lúc đó sợ ảnh hưởng đến việc học của con nên mẹ đã vứt đi rồi.”
“Mẹ!” Tôi trong lòng đầy lo lắng mà chính tôi cũng không nhận ra, “Vậy trên bưu thiếp viết cái gì?”
“Viết cái gì á?” Mẹ ngáp một cái, “Mẹ quên mất rồi, hình như là tiếng Anh gì đó, mẹ không hiểu nên mẹ đã vứt luôn rồi…”
Không còn nghi ngờ gì nữa, lời của Lục Hân Vũ trước khi tạm biệt đã như một viên đá ném vào trái tim yên bình của tôi, dậy lên những làn sóng.
Nhưng những làn sóng đó nhanh chóng tan biến khi tôi nhận tin nhắn từ người mà mẹ đã sắp xếp cho tôi xem mắt. Anh ta xác nhận địa điểm gặp mặt, mà trùng hợp là nhà hàng đó nằm ngay cạnh nơi họp lớp hôm nay.
Thoát khỏi giao diện tin nhắn, tôi thấy tin nhắn trả lời của Lục Hân Vũ khi tôi thông báo đã về nhà.
“Chúc ngủ ngon.”
Tôi im lặng mấy chữ này thật lâu, rồi cũng trả lời một câu chúc ngủ ngon, rồi tắt điện thoại đi ngủ.
Nhưng tôi lại không ngủ .
Trước tuổi 25, thành tích học tập không tồi của tôi luôn là niềm tự hào của mẹ. Sự tự hào này kéo dài đến khi tôi đậu vào đại học, học thạc sĩ, rồi đi .
Mẹ tôi thường chia sẻ những kinh nghiệm nuôi dạy con cái với các bà mẹ trong khu phố. Khi gặp những phụ huynh lo lắng vì con cái sớm, mẹ tôi luôn tự hào kể rằng trước đây bà rất nhạy bén, phát hiện ra dấu hiệu tôi sớm và đã kịp thời ngăn cản, giúp tôi quay lại đúng hướng, thi đỗ vào một trường đại học top 10, tốt nghiệp thủ khoa, rồi nhận một lời mời việc mà ai cũng ngưỡng mộ, ở lại Bắc Kinh lập nghiệp.
Sau này, những người đến học hỏi dần ít đi, và họ bắt đầu mời mẹ tôi tham gia tiệc cưới, tiệc đầy tháng, thôi nôi.
Vòng bè của mẹ tôi bắt đầu xuất hiện những tấm ảnh em bé, giấy khen bé ngoan. Lúc này mẹ tôi mới nhận ra rằng, mọi người đã bước vào một cuộc đua khác, không còn ai quan tâm đến việc học hành của con cái nữa. Mọi người đang bàn tán về con rể nhà ai tốt, cháu nội cháu ngoại đáng như thế nào.
Có lẽ tính cách hay lo lắng đã ăn sâu vào mẹ tôi qua bao năm tháng. Nỗi lo này theo bà vượt qua hàng ngàn cây số, truyền qua những cuộc điện thoại, tin nhắn, và những buổi hẹn xem mắt tôi.
Ở tuổi 27, gần như mọi thứ đã hoàn hảo, việc kết hôn gần như trở thành thử thách lớn nhất của tôi.
Cũng là của mẹ tôi.
Khi những buổi xem mắt thất bại liên tiếp, bà hay với tôi hai câu quen thuộc:
“Tiểu Sam, con phải thực tế lên. Tuổi này không phải chọn theo sở thích nữa, mà là chọn cái gì phù hợp.”
Gia đình phù hợp, công việc phù hợp, nhà cửa xe cộ phù hợp.
Vào tối hôm gặp lại Lục Hân Vũ, lần đầu tiên tôi thực sự suy nghĩ về những điều này. Đột nhiên tôi cảm thấy mẹ không sai.
Mặc dù trái tim tôi từng lặng lẽ hướng về Lục Hân Vũ, hy vọng có thể gần gũi hơn, sau khi gặp lại, chúng tôi vẫn chỉ dừng lại ở câu chúc ngủ ngon đơn giản.
Tiến về phía trước, thực tế hơn, có lẽ là điều tôi nên .
Ngày hôm sau, tôi đi xem mắt như đã hẹn.
Thực ra, việc đi xem mắt cũng giống như việc chọn mua hàng hóa, chỉ là sẽ thấy rõ hơn những ưu điểm và khuyết điểm của đối phương, để đánh giá xem có phù hợp với mình hay không.
Lần này, người đàn ông trực tiếp đưa ra cầu: “Tôi hy vọng sau khi kết hôn sẽ có con càng sớm càng tốt. Mẹ tôi lớn tuổi, muốn bế cháu sớm. Mẹ tôi cảm thấy tôi là con một nên muốn có hai đứa cháu. Sức khỏe mẹ tôi không tốt, nên khi cưới, tôi đã mua nhà, mua xe, tôi muốn sống cùng mẹ. Mẹ tôi ăn uống khá thanh đạm…”
Một người đã kết hôn từng với tôi, khi càng lớn tuổi, người ta càng mất đi khả năng rung .
Tôi tự hỏi liệu mình có phải là một ví dụ điển hình.
Người đàn ông trước mặt đẹp trai, giàu có, tôi lại cảm thấy bữa ăn này thật buồn tẻ. Dường như chỉ có việc đếm bao nhiêu lần nhắc đến từ “mẹ tôi” mới có thể giúp tôi tìm thấy chút gì đó thú vị.
Ăn xong, chúng tôi chia nhau thanh toán, tôi đi xuống tầng hầm bãi đỗ xe, định lái xe về nhà.
Không ngờ ở tầng hầm, tôi gặp một người quen.
Anh thấy tôi cũng ngạc nhiên. “Tiểu Sam?”
“Lục Hân Vũ?”
Tôi bước tới, “Trùng hợp quá, cũng ở đây...” Tôi liếc chiếc xe của bên cạnh.
“Rửa xe.” Anh tiếp lời.
Tôi hơi sửng sốt. Nhà cách trung tâm thương mại này một giờ lái xe, hôm qua không lái xe, hôm nay lại đến đây rửa xe? Hơn nữa, sáng nay không phải đi chơi tennis sao?
“Còn em? Xem mắt xong rồi à?”
Tôi gật đầu, “Dạ, xong rồi.”
Tầng hầm không phải chỗ để tán gẫu, tôi định chào tạm biệt thì lại : “Nếu chiều em không bận, có muốn đi chơi tennis không?”
Tôi ngạc nhiên, chớp mắt .
“Sáng nay tôi bận không đi ,” giải thích, “Chiều nay tôi chơi một mình, cũng không vui. Em đi không?”
Thật ra chiều nay tôi cũng có việc. Trước đây tôi không có gì nên đã ghi danh học vẽ minh họa, lớp học vào chiều chủ nhật.
“Được.” Một lúc sau, tôi nghe chính mình . “Tôi không bận gì.”
Bạn thấy sao?