Có lẽ cậu ấy nhầm, tưởng tôi là Lâm San San.
Cậu ấy lại gần tôi, tôi im lặng.
“Cậu cho mình quá giang một đoạn không?” Cậu ấy bỗng hỏi.
“Hả?”
“Xe đạp của mình nổ lốp, không đi .” Cậu ấy chỉ chiếc xe gần đó, “Nhà chúng ta gần nhau, có thể tiện đường cho mình đi nhờ một đoạn không?”
Tối hôm đó, tôi cậu ấy chỉnh yên xe tôi cho vừa, rồi ngồi lên, quay lại với tôi.
“Đi thôi,” cậu ấy .
Gió rất lạnh, quần áo dày, tôi lại cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim mình.
Có lẽ sự tiếp đó đã vỡ một giới hạn nào đó, tôi và Lục Hân Vũ dần trở nên thân thiết hơn.
Ở tuổi đó, trong môi trường đầy áp lực, cứ nam sinh, nữ sinh nào thân thiết một chút là sẽ có tin đồn.
Đương nhiên, cả hai chúng tôi đều không để ý.
Cho đến khi tin đồn lọt đến tai giáo viên chủ nhiệm, thầy cầu phụ huynh chúng tôi đến trường.
Bố mẹ Lục Hân Vũ ở nước ngoài, nên không thể đến.
Mẹ tôi thì có mặt.
Tôi không biết thầy chủ nhiệm đã gì với mẹ, trên đường về, tôi mẹ, thấy vài sợi tóc bạc lộ ra, trông bà già đi rất nhiều.
Mẹ với tôi: “Tiểu Sam, con có biết gia đình học nam kia không? Thầy bảo nhà cậu ta rất giàu, thậm chí cậu ấy không cần thi đại học mà đã vào thẳng trường danh giá ở nước ngoài rồi. Cả gia đình mình đều đặt hết hy vọng vào con, ba mẹ thức khuya dậy sớm, lụng vất vả để tìm giáo viên giỏi dạy con đàn vì mục đích gì?
Sao con lại không nhớ công lao của ba mẹ, ngay lúc quan trọng như thế này mà lại đương? Thi đại học mới là lối thoát duy nhất của con.”
Những lời của mẹ như một gáo nước lạnh dập tắt hoàn toàn ngọn lửa cảm ngây thơ trong tôi.
Mẹ đúng.
Tôi không có đủ điều kiện để .
Điều duy nhất tôi có thể là học hành, học hành chính là con đường duy nhất tôi có thể đi.
Sau đó, thầy chủ nhiệm chuyển chỗ tôi sang bàn khác, xa Lục Hân Vũ.
Tôi không chủ tìm cậu ấy, mà có lẽ cậu ấy cũng nhận ra điều gì đó, nên cũng không tìm tôi.
Cả hai dường như muốn giữ khoảng cách.
Lớp 11 nhanh chóng kết thúc, và đúng như lời thầy , Lục Hân Vũ đi nước ngoài.
Các trong lớp vui vẻ tiễn cậu ấy. Lâm San San rơi nước mắt, dặn dò cậu ấy đừng thay đổi số QQ hay WeChat. Còn tôi thì ngồi ở một góc xa, nhận quyển sổ lưu niệm truyền đến.
Mọi người viết những lời chúc phúc, còn tôi thì không biết nên viết gì.
Những lời muốn lại không thể thốt ra. Cuối cùng tôi viết một câu tiếng Anh, không ký tên.
…
Tiếng còi xe phía sau kéo tôi ra khỏi dòng hồi ức. Lục Hân Vũ buông điện thoại xuống, quay sang tôi.
“Xin lỗi, vừa rồi em định gì?”
Tôi hơi hé miệng, nghĩ đến lời Lâm San San vừa , rồi cuối cùng lắc đầu: “Không có gì.”
“Đôi khi áp lực quá lớn, cuối tuần tôi sẽ đi chơi tennis, ngày mai em… có muốn đi cùng không?” Anh ấy đột ngột giải thích.
Tôi im lặng rồi lắc đầu.
“Không , tôi có việc, đi... xem mắt.”
Đây không phải là dối. Dù ngày xưa mẹ rất nhạy cảm với chuyện đương của tôi, thì giờ bà lại trở nên sốt ruột đến mức không thể chịu nổi. Gần như mỗi cuối tuần tôi đều phải đi xem mắt.
“Xem mắt à…” Anh ấy thật khẽ.
“Em muốn tìm người như thế nào?” Anh ấy lại hỏi.
Giống như ấy.
Tôi rất muốn câu này giỡn, nghĩ đi nghĩ lại lại không thốt lời nào.
Nỗi khao khát bày tỏ trong tôi đã hoàn toàn lắng xuống khi nghe giọng của Lâm San San. Lý trí đã chiến thắng.
“Chỉ cần sống yên ổn là ,” tôi nghĩ, “không có cầu gì đặc biệt.”
Khi xe đến cổng khu nhà của , tôi dừng xe định tạm biệt.
“Tôi thêm WeChat của em nhé,” ấy đột ngột . “Sau khi tôi đi Mỹ có gửi cho em một tấm bưu thiếp, em có nhận không?”
Tôi ngơ ngác rồi lắc đầu. Tôi chưa bao giờ nhận tấm bưu thiếp nào.
Anh ấy nhẹ, không gì nữa, chỉ quét mã WeChat của tôi rồi xuống xe.
“Hôm nay cảm ơn em, về nhà ý an toàn nhé,” ấy khom người, vẫy vẫy điện thoại, “Về đến nhà báo tôi một tiếng nhé.”
Lái xe về đến nhà, tôi ngẩn ngơ ngồi trong phòng khách một lúc rồi gọi cho mẹ.
Chắc mẹ đã ngủ, bà mơ màng hỏi: “Con cái gì? Bưu thiếp?”
Bà suy nghĩ một lát rồi : “À đúng rồi, hình như hồi học kỳ 1 lớp 12 có một tấm bưu thiếp gửi cho con. Từ nước Mỹ về, mẹ tên, có vẻ là thằng nhóc kia, cái gì, cái gì Lục đó…”
“Vậy bưu thiếp đâu rồi?”
Bạn thấy sao?