(Văn án) Những năm tháng làm thiếp ở Trường Ninh hầu phủ, để lấy lòng Thẩm Hầu gia, ta đã phải khom lưng cúi đầu, làm đủ mọi điều nịnh nọt, cuối cùng vẫn bị hắn dễ dàng đưa cho người khác. Thế nhưng, một ngày kia, hắn lại đỏ hoe khóe mắt, khẽ thì thầm bên tai ta: “Thập Nhất nương, ta nhớ nàng đến phát điên rồi.” Hừ, nam nhân.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?