01.
Ta đã trùng sinh.
Vừa mở mắt ra, thứ muội đã dẫn một đám gia nhân xông vào, ép ta uống một chén trà.
Trịnh Châu đến phách lối lại hung ác nham hiểm: “Ngươi là đích nữ thì sao, chẳng phải vẫn chỉ có thể nhặt những thứ ta không muốn thôi sao?”
“Kiếp trước để ngươi chiếm tiện nghi, kiếp này, Nhất phẩm phu nhân phải là ta.”
“Cuối cùng thì vận may trời cho này cũng đến lượt ta rồi.”
“Ngươi trước khi thành thân đã thất tiết, cho dù có gả vào Thôi thị, cũng chỉ có thể bị ghẻ lạnh mà chờ chết!”
Nói xong, nàng ta dẫn đám gia nhân bỏ đi.
Ta siết chặt tay, xem ra, thứ muội cũng đã trùng sinh.
Thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng.
Ta cố chịu đựng sự khó chịu, quan sát căn phòng này, chính là nơi kiếp trước thứ muội và Trịnh Nghiêm tư thông bị phát hiện.
Kiếp này, thứ muội không chỉ muốn cướp đi tất cả những gì thuộc về ta ở kiếp trước, mà còn muốn hủy hoại ta, không cho ta chủ mẫu Thôi thị một cách thanh bạch.
Thật là một tâm địa độc ác!
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ta giật mình.
Nhưng lúc này, cửa phòng đã bị người ta đẩy ra.
02.
Sóng nhiệt ập đến từng đợt.
Nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu ngà bước vào, ta chỉ thấy toàn thân run lên.
Chính là Trịnh Nghiêm.
Hắn đã uống rượu, sắc mặt không bình thường.
Thấy hắn đi về phía ta, ta giơ bình cắm hoa bằng sứ lên đập mạnh vào đầu hắn.
Rồi nhảy ra ngoài cửa sổ.
Cửa ra vào có người canh giữ, ta không dám để lộ thân phận.
Cơ thể khó chịu, ta chỉ có thể rút trâm cài trên đầu, đâm mạnh vào lòng bàn tay mình.
Máu lập tức chảy ra, ta cũng tỉnh táo hơn đôi chút.
Cách đó không xa truyền đến tiếng tìm người, tiếng bước chân cũng ngày càng gần.
“Trịnh lang quân bị đánh, kẻ xấu chắc chắn không chạy xa , mau đuổi theo.”
Dưới chân ta luống cuống, không dám dừng lại dù chỉ một chút.
Không biết ai đó hét lên: “Ở đằng kia!”
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ta lao đầu xuống ao trước mặt.
Tháng mười mùa thu, nước ao lạnh thấu xương.
Ta cố hết sức bơi về phía bên kia ao.
Không thể để bất kỳ ai thấy ta.
Đến khi ta bơi lên bờ, cả người đã tê cóng.
Nếu không phải nước ao lạnh giá khiến ta tạm thời tỉnh táo thì giờ này ta đã không còn ra hình người nữa rồi.
Nhưng chỉ cần lên bờ, ta sẽ lại đối mặt với nguy cơ thuốc tiếp tục phát tác.
Nếu bị người khác thấy, đặc biệt là nam nhân bên ngoài thì ta thực sự sẽ chết không có chỗ chôn.
Cơ thể bị đông cứng đến tê dại bỗng đổ mồ hôi lạnh vì sợ hãi.
Hòa cùng với nước ao, không biết là mồ hôi hay nước.
Ta cố gắng bình tĩnh lại.
Kiếp trước đã vượt qua hang hùm miệng sói như , kiếp này ta càng phải sống thật tốt.
Lúc này, một bóng người màu đen xuất hiện trước mặt ta.
Ta ngẩng đầu người nam nhân trước mặt.
Thì ra là Tạ Quân, bá chủ phương Bắc thống nhất thiên hạ mười năm sau.
Ta không còn thời gian để suy nghĩ tại sao Tạ Hầu lại xuất hiện ở đây, chỉ cố kìm nước mắt lao vào lòng hắn.
“Cầu quân hầu thương xót ta.”
Những gia nhân phía sau đã đuổi tới.
Thấy Tạ Quân, trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ sợ hãi, do dự không dám tiến lên.
Ta vùi mặt vào lòng Tạ Quân, sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Quản sự tiến lên vài bước, khom lưng vái chào, lấy hết can đảm : “Quý nhân, tên gian tặc này đã đả thương Trịnh lang quân, lại còn quấy rầy quý khách ở đây, nô tài sẽ đưa nàng ta đi ngay.”
Ngay sau đó, Tạ Quân cởi áo choàng bằng lông hỉ tước trên vai xuống, phủ lên người ta, không bọn họ, chỉ cúi xuống bế ta lên.
“Cuối cùng thì bổn hầu cũng tìm nàng rồi.”
03.
Tạ Quân bế ta về một tiểu viện gần đó, lại sai đại phu đến chữa bệnh cho ta.
Đại phu trông lạ mặt, không phải là những người thường mời đến nhà.
Tạ Quân ngồi bên cạnh, đốt hương pha trà, giọng điệu lơ đãng: “Triệu y sư là người thân tín ta mang từ phương Bắc đến, nàng cứ yên tâm.”
Chỉ một ánh mắt của ta, hắn đã hiểu sự bất an trong đó.
Vào thời khắc liên quan đến tính mạng, ta thực sự không dám dễ dàng tin tưởng người khác.
Ta sợ Trịnh Châu và Lý di nương có hậu chiêu, thậm chí đã mua chuộc cả đại phu.
Chỉ là đất phong của Tạ Quân ở phương Bắc, cho dù năm ngoái Tôn Khôn bái tướng, mời hắn đến Lạc Dương cùng bàn bạc quốc sự, hắn cũng không đến.
Kiếp trước cũng chưa từng nghe đến chuyện trước khi thống nhất thiên hạ, hắn đã đến Lạc Dương.
Kiếp này, tại sao hắn lại xuất hiện ở Lạc Dương vào thời điểm này?
Còn ở nhà Trịnh gia.
Phụ thân ta chỉ là một Tòng Sự Trung Lang lục phẩm, thực sự không thể sánh với một kẻ kiêu hùng như Tạ Quân.
Trong làn khói xanh lượn lờ, ta rơi vào trạng thái ngủ say.
Khi tỉnh lại lần nữa, trong phòng chỉ còn một mình ta.
Cơ thể đã không còn chút khó chịu nào.
Bên cạnh đặt một bộ quần áo sạch sẽ đã gấp gọn gàng.
Ta thay quần áo rồi bước ra ngoài.
Tạ Quân đang đứng ở hành lang, khoanh tay sau lưng, im lặng về phía này.
Gió đêm lạnh lẽo, thổi tung vạt áo đen của hắn, hắn vẫn đứng đó bất , như một con đại bàng đang canh giữ.
Ta nhanh chân đi tới, cúi người hành lễ cảm tạ: “Đại ân của quân hầu, tiểu nữ tử suốt đời khó quên, ngày sau nhất định sẽ kết cỏ ngậm vành, báo đáp ân hôm nay.”
Tạ Quân ta.
Ta cúi đầu, dường như nghe thấy hắn khẽ một tiếng, giọng rất nhẹ: “Cũng không cần như .”
Hắn cúi người đỡ ta dậy: “Đêm khuya sương lạnh, nữ quân về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Nơi này, sẽ không có ai quấy rầy nàng.”
Hắn dường như rất hiểu ta, hiểu hoàn cảnh của ta.
Ta càng thêm khó hiểu.
Ta không biết đêm nay những người Trịnh gia đã trải qua như thế nào.
Nhưng ta đã trải qua trọn vẹn hai kiếp người, từ khi mẫu thân qua đời, đã rất lâu rất lâu rồi ta chưa ngủ một giấc an ổn như đêm nay.
Khi tỉnh lại đã là giờ Thìn, nghe tỳ nữ trong phòng , từ giờ Mão, phủ đệ đã phái mấy nhóm người đi tìm ta, đều bị Tạ Quân ngăn lại.
Ta hỏi: “Quân hầu hiện giờ đang ở đâu?”
Tỳ nữ đáp: “Đang ở phòng ngoài chờ nữ quân dùng đồ ăn sáng.”
Trên bàn Bát Tiên ở phòng ngoài bày hai đôi đũa tre, hai bát canh đậu xanh, mấy chiếc bánh hấp, hai đĩa thức ăn nhẹ thanh đạm, một đĩa thịt muối.
Tạ Quân ngồi trước bàn, lưng thẳng tắp.
Thấy ta đi tới, hắn với ta: “Cùng dùng bữa với ta đi.”
Ta đi tới, cúi đầu : “Thân phận của ta thấp hèn, không dám cùng quân hầu ngồi chung mâm, huống hồ, đêm qua ta không về, cũng nên trở về rồi.”
Tạ Quân lặng lẽ ta, trong mắt thoáng chút bất lực, hắn : “Nàng không cần hành lễ lớn như , chuyện đêm qua, đã nghĩ ra cách giải quyết chưa?”
Tỳ nữ tiến lên đỡ ta dậy, ta cung kính : “Đa tạ quân hầu quan tâm, trong lòng ta đã có cách.”
Tạ Quân đẩy bát canh đậu xanh trước mặt ta, thản nhiên : “Ta ở Lạc Dương không có thân thích hay bè, mỗi ngày dùng bữa đều chỉ có một mình, nàng đã có cách giải quyết vấn đề, sao phải để ý đến chút thời gian này, dùng bữa sáng xong rồi đi cũng không muộn.”
Tỳ nữ đã đỡ ta ngồi đối diện Tạ Quân.
Hắn cầm đũa, gắp một miếng thịt muối bỏ vào bát trước mặt ta: “Ăn đi.”
Mọi người đều Tạ Quân là hùng thiếu niên, là kẻ kiêu hùng đương thời người không ghê tay, người ngồi trước mặt ta, lại khiến ta cảm thấy an tâm lạ thường.
Khoảng một khắc đồng hồ, ta đặt bát không xuống, một lần nữa cáo từ Tạ Quân.
Nhưng Tạ Quân lại đứng dậy cùng ta, hắn : “Ta từng hứa với một người, nếu có thể tìm nàng, từ nay về sau, dù đao sơn hay biển lửa, ta cũng sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”
04.
Ta sửng sốt một lát, hỏi người đó là ai.
Tạ Quân không , chỉ quay người, dẫn ta đến nhà chính của Trịnh gia.
Ma ma quản sự thấy Tạ Quân bên cạnh ta, tuy không rõ thân phận của hắn, thấy hắn cao lớn uy mãnh, tướng mạo phi phàm, không dám dễ dàng đắc tội, chỉ : “Lang quân mời trở về đi, nô tỳ phải đưa nàng đến trước mặt gia chủ để nhận tội.”
Nói rồi, lão ma ma đó tiến lên kéo ta.
Tạ Quân tiến lên một bước, che ta ở phía sau, không lão ma ma trước mặt, chỉ với ta: “Ta sẽ đi cùng nàng.”
Lão ma ma quản sự : “Lang quân, đây là chuyện riêng của gia chủ, mong lang quân đừng xen vào.”
Tạ Quân nhíu mày, toàn thân tỏa ra hàn ý, chỉ lạnh lùng thốt ra một chữ: “Cút!”
Lão ma ma quản sự bị khí thế của hắn trấn áp, do dự muốn tiến lên, bị thị vệ sau lưng Tạ Quân rút đao kề vào cổ.
Lão ma ma kêu lên một tiếng, lập tức ngã ngồi xuống đất.
Phụ thân nghe thấy tĩnh vội vàng chạy ra.
Thấy Tạ Quân, vội vàng hành lễ, nghênh đón vào nội sảnh.
Chưa đợi phụ thân lên tiếng, Tạ Quân đã mở lời, hắn : “Vài ngày trước, bản hầu có thần nữ báo mộng, thần nữ với bản hầu, chính thê lương duyên của bản hầu họ Trịnh, tên Vân Ánh.”
Phụ thân nghe bỗng giật mình: “Tiểu nữ thô bỉ, sao dám trèo cao cùng quân hầu.”
Bạn thấy sao?