7
Tôi ống truyền dịch, trong lòng rất bình tĩnh.
Thì ra ra năm chữ này cũng không khó lắm, ngược lại, ra rồi cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Cố Quyên không gì, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề của .
Một lúc lâu sau, mới như bừng tỉnh hỏi tôi: “Em đã bỏ đứa con rồi à?”
“Ừ.”
Trước đây vì đứa con này, tôi đã chịu quá nhiều khổ cực.
Bây giờ bỏ đi, không thể tin cũng không khó hiểu. “Em đang trả thù phải không?” Giọng run rẩy, có chút nghẹn ngào.
Tôi thừa nhận, lúc này tôi cảm thấy rất sảng khoái.
Tại sao lúc nào cũng chỉ mình tôi đau khổ?
Nhưng rất nhanh, tôi đã tìm lại lý do ban đầu khi quyết định bỏ đứa con này.
Từ lúc muốn có con, tôi đã có mục đích, tôi muốn giữ Cố Quyên, tôi muốn quay đầu lại.
Lúc này, tôi lại vì sự đau buồn của mà cảm thấy thỏa mãn.
Chắc tôi là người mẹ ích kỷ nhất thế giới này rồi nhỉ?
“Triệu Vãn, sẽ để Triệu Kỳ Kỳ và con ra nước ngoài, họ sẽ không phiền cuộc sống của em nữa, hứa sẽ không để em thấy họ nữa.”
Tôi không thấy biểu cảm của khi câu này, tôi nghĩ chắc chắn là mang theo sự mệt mỏi và thỏa hiệp. “Đó là chuyện của các người, không cần với tôi, chuyện ly hôn thì đợi tôi…”
Tôi chưa hết câu, Cố Quyên đã xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Áo khoác của đã ướt sũng, lúc này tôi mới nhận ra ngoài trời đang mưa rất to. “Vãn Vãn…”
Anh vội vàng gọi tôi. Mũi tôi cay cay, nước mắt tuôn rơi.
Đã lâu rồi không gọi tôi như thế.
“Sao em ngốc thế, tối qua chỉ trong lúc tức giận, em thật sự đã bỏ đứa con của chúng ta rồi sao?” Anh bước tới ôm tôi, tác cẩn thận sợ tôi đau.
“Em có chỗ nào không thoải mái không?” Anh lại gọi bác sĩ đến, tỉ mỉ hỏi về trạng sức khỏe của tôi.
Hoàn toàn không để tâm đến chuyện ly hôn mà tôi vừa nhắc đến.
“Một lát nữa sẽ đến trường đại học mua món bánh em thích nhất, không?”
Khóe mắt đã có nếp nhăn, đôi mắt cũng không còn trong sáng như trước, đeo chiếc kính gọng vàng trông bí ẩn hơn.
Anh và chàng trai của tôi trước kia, đã không còn giống nhau nữa.
“Cố Quyên, chúng ta ly hôn đi.”
Anh ấy cứng đờ lại khi đang lấy áo khoác, quay người tôi: “Em nghiêm túc à?”
Tôi gật đầu đúng .
Tay ấy nắm chặt lấy áo khoác, chằm chằm vào tôi, một lúc sau, ấy ném mạnh áo khoác vào tường.
“Tại sao? Anh đã sẽ không để Triệu Kỳ Kỳ và con xuất hiện trước mặt em nữa, em còn muốn thế nào nữa?”
Tôi lắc đầu: “Em không muốn gì cả, em chỉ muốn ly hôn, sau đó sống tốt hơn.”
Anh ấy tức giận đến ngực phập phồng: “Ly hôn, sau đó sống tốt hơn, em xem phim nhiều quá rồi đấy? Em nghĩ em vẫn là mười tám tuổi ngày xưa à? Rời xa , em nghĩ em sẽ sống tốt hơn bây giờ sao?”
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ ném gối vào mặt ấy.
Nhưng lúc này, tôi lại muốn hỏi ấy: “Anh nghĩ em đã sống tốt suốt những năm qua sao?”
Lông mày ấy giãn ra, môi mấp máy không nên lời. Cổ họng tôi đau nhói: “Cố Quyên, đã ép em thành một kẻ điên, khiến em trở thành người mà em ghét nhất, còn muốn em thế nào nữa? Anh muốn em chết sao?”
Anh ấy đột ngột ngẩng đầu lên, thân hình lảo đảo phải vịn vào bàn mới đứng vững.
“Ly hôn đi, nếu tiếp tục như thế này, em thực sự sẽ chết mất.”
Anh ấy không trả lời tôi, lảo đảo rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi xuất viện, tôi ở nhà suốt.
Bố mẹ cũng nhận ra giữa tôi và Cố Quyên có vấn đề.
“Con lại chọc giận Cố Quyên nữa à?” Trong bữa ăn, bố tôi đột nhiên hỏi.
Tôi không hiểu ý ông: “Gì ạ?”
Ông trừng mắt tôi: “Cố Quyên hiền lành, nếu là người đàn ông khác thì đã sớm đuổi con ra khỏi nhà rồi.”
Tôi tức giận đến : “Lẽ nào người ngoại là con? Là con có con với người khác?”
Bố tôi ngạc nhiên: “Ngoại ? Có con?”
Tôi hít một hơi, kể cho ông nghe chuyện của Triệu Kỳ Kỳ.
Nhưng, phản ứng đầu tiên của bố tôi, không phải là thương xót con mình, mà là trách mắng tôi:
“Con như thế này, bảo sao Cố Quyên lại đi tìm người phụ nữ khác.”
Mẹ tôi tức giận hất bát canh vào mặt ông, hai người lại cãi nhau.
Tôi ôm ngực, thở không ra hơi, vội vàng chạy ra khỏi nhà. Vừa ra đến cửa, tôi đâm vào một vòng tay rộng lớn.
8.
“Ồ,sao vội vàng thế này?”
“Trí Ứng Hoài?”
Anh ấy mặc một chiếc áo khoác mỏng màu tối, tay cầm ô, đứng tôi ngược sáng.
“Sao lại tôi như thể không nhận ra tôi thế này?”
Anh ấy bất ngờ tiến lại gần, thẳng vào mắt tôi: “Chưa tỉnh ngủ à?”
Tôi vội vàng tỉnh táo lại: “Sao lại về đây?”
“Muốn về… nên về thôi.”
Trong ấn tượng của tôi, ấy hiếm khi mặc đồ màu tối như , nên tôi có chút bối rối.
Tôi và Trí Ứng Hoài lớn lên cùng nhau, ấy thường tôi là cái đuôi của ấy.
Anh ấy không biết, tôi không hề muốn theo ấy đến mức nào.
Bố tôi việc ở công ty của nhà Trí, Trí Ứng Hoài lại từ nhỏ đã học giỏi, gì cũng xuất sắc.
Anh ấy trở thành tấm gương học tập của tôi, đến cả bố mẹ tôi vốn luôn đối đầu cũng nhất trí khi bảo tôi phải học theo Trí Ứng Hoài.
Lên đại học, tôi cuối cùng cũng thoát khỏi tầm mắt của bố mẹ. Cuối cùng, không còn phải giả vờ hỏi han học theo Trí Ứng Hoài nữa.
Tuy nhiên, sau khi tôi kết hôn, ấy ra nước ngoài, đi suốt sáu năm, chỉ về một lần.
Lần đó, cờ gặp lúc tôi phát bệnh, tinh thần không tỉnh táo, nên không nhớ rõ ấy.
“Bác trai bác có ở nhà không? Anh mang chút đồ đến tặng họ.”
“Ồ.”
Tôi vội mở cửa, học theo lời mẹ: “Đến thì đến, mang quà gì?”
Anh ấy tôi với vẻ trêu chọc.
Tiếng cãi nhau của bố mẹ tôi lập tức dừng lại, thấy ấy, họ còn vui hơn thấy tôi.
“Ứng Hoài về nước để mở rộng phát triển công ty rồi phải không?”
Trí Ứng Hoài đột nhiên tôi, gật đầu: “Vâng, cháu đã về.”
Anh ấy chỉ ngồi lại một lúc, điện thoại liên tục reo, nên vội vã rời đi.
Bố mẹ tôi quà, có vẻ suy nghĩ: “Ứng Hoài có chưa?”
“Con không biết.”
Bố tôi không hài lòng tôi: “Sắp ly hôn rồi, lo cho tương lai của mình đi.”
Câu này lại khiến mẹ tôi tức giận: “Ông lại muốn bán con nữa à, đồ ông già khốn nạn.”
Hai người lại cãi nhau. Tôi trốn vào phòng mình.
Sáng hôm sau, tôi hỏi trợ lý của Cố Quyên thì biết đứa trẻ đã phẫu thuật xong.
Tôi đến công ty của Cố Quyên để tìm ấy, đã hứa với tôi rằng sau khi đứa trẻ phẫu thuật xong sẽ ly hôn với tôi.
Khi đến nơi, ấy vẫn chưa tới.
Khi thấy tôi, mỉa: “Gấp thế sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Anh ấy căng thẳng, không gì.
Tôi lấy tờ đơn ly hôn từ trong túi ra, đã soạn sẵn hơn một tháng nay.
“Anh xem có gì cần bổ sung không?”
Anh ấy mặt mày lạnh lùng, có chút tiều tụy, không đậy.
Tôi ra ngoài cửa sổ, trời u ám, chắc sẽ mưa.
Tôi không quan tâm ấy có khó chịu hay không, chỉ muốn ký nhanh để tôi còn về nhà, hôm nay tôi quên mang ô.
May mà Cố Quyên vẫn cầm tờ đơn lên xem.
Trước đây ấy tôi rời xa sẽ không sống tốt , sao có thể chứ?
Dù là kẻ phụ bạc, thực sự kiếm không ít tiền, đó đều là tài sản chung của chúng tôi.
Vì , dù rời xa , tôi cũng sẽ sống rất tốt.
“Anh xem xong chưa? Có gì cần bổ sung không?” Tôi hỏi lại một lần nữa.
Anh ấy nuốt nước bọt, khóe mắt đỏ hoe, chỉ tôi một cái rồi cầm bút ký tên.
Cuối cùng, tôi cũng nhẹ nhõm.
Trước giờ ăn trưa, chúng tôi đã đến cục dân chính nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Phải rằng, người xếp hàng nhận giấy ly hôn thực sự rất đông, suýt chút nữa chúng tôi phải chờ đến buổi chiều.
“Anh đưa em về.”
“Không cần…” Tôi chưa hết câu, một chiếc Porsche Cayenne đen đã dừng trước mặt tôi.
Trí Ứng Hoài bước xuống xe, lớn tiếng hỏi: “Ly hôn rồi chứ?”
Tôi co giật khóe miệng, xung quanh mọi người đều sang.
“Chưa ly hôn à? Em chậm quá.”
Thật ngại ngùng, phải sao đây? Cười một cái cho qua.
“Ly hôn rồi.”
Trí Ứng Hoài : “Để xem nào.”
“Gì cơ?”
Anh ấy tỏ vẻ ngây thơ: “Giấy chứng nhận ly hôn ấy, cho xem nào.”
Tôi lấy giấy chứng nhận ly hôn từ trong túi ra đưa . Anh cầm lên xem xét kỹ lưỡng, cuối cùng còn không quên gật đầu đánh giá:
“Đẹp hơn nhiều so với ảnh trên giấy kết hôn của em đấy.”
Thật sao? Tôi cũng kỹ lại, đúng thật, có lẽ vì tôi đã trang điểm.
“Triệu Vãn.”
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nghiến răng của Cố Quyên: “Sao ta lại ở đây?”
Trí Ứng Hoài khúc khích, kéo tôi lại gần: “Kết hôn.”
Sắc mặt Cố Quyên thay đổi, hít thở sâu vài cái, rồi ngã ngửa ra sau.
Trí Ứng Hoài ngớ người: “Thế này là… chết rồi sao?”
Tôi tức giận đánh : “Mau gọi 115 đi.”
Môi Cố Quyên tái nhợt, trán toát mồ hôi, cắn chặt răng, trông cực kỳ đau đớn.
“Anh ấy sao ?” Trí Ứng Hoài hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không biết.”
Những năm qua, Cố Quyên một tháng chỉ về nhà một, hai lần.
Tôi biết rất ít về trạng của ấy, dù là vợ chồng, chúng tôi đã sớm trở thành người của hai thế giới khác nhau.
Sau khi đưa ấy vào bệnh viện, tôi tìm thấy điện thoại trong áo khoác của .
Mật khẩu vẫn là ngày sinh của tôi, những năm qua không đổi, chắc là lười đổi.
Tôi tìm số điện thoại của Triệu Kỳ Kỳ và gọi.
Khi đối phương nghe máy, giọng ngọt ngào nũng: “A Quyên, đi đâu rồi? Em và con đều nhớ .”
Mũi tôi bỗng cay xè, thì ra họ còn thân mật hơn tôi nghĩ. “Anh ấy đang ở bệnh viện, đến đây đi, tôi sẽ gửi định vị cho .”
Nói xong, tôi liền cúp máy.
Trí Ứng Hoài đứng bên cạnh tôi, định đưa tay vỗ vai tôi, nghĩ lại rồi rút tay về.
Triệu Kỳ Kỳ nhanh chóng đến, vừa thấy tôi liền chất vấn: “Cô lại gì A Quyên rồi?”
“Anh ấy đã cưới , vì mà ngay cả con trai cũng không cần, còn muốn ấy như thế nào nữa? Cô điên rồi, không thương ấy, tôi còn thương hơn .”
“Bốp!!!”
Triệu Kỳ Kỳ ôm mặt, tôi không tin nổi.
Tôi rút tay về, thật sảng khoái! “Cái tát này tôi nên cho từ mấy năm trước rồi.”
Cô ta đỏ mắt, như con mèo xù lông, ném mạnh túi xách xuống đất, lao vào tôi.
“Định gì?” Trí Ứng Hoài chắn trước mặt tôi, đẩy mạnh ta ra.
Không kiểm soát lực, Triệu Kỳ Kỳ bị đẩy ngã xuống đất.
Tôi bước đến trước mặt ta, xuống: “Nghe bố mẹ là giáo viên, giờ vẫn chưa nghỉ hưu, có phải tôi nên hỏi họ tại sao lại dạy ra một người con như ? Đại học chưa tốt nghiệp đã vội vàng kẻ thứ ba.”
Mặt ta trắng bệch, mắt đầy sợ hãi. Thấy không, chỉ cần có thứ gì đó đáng trân trọng, ta sẽ không thể hủy .
“Sau này gặp tôi, tốt nhất tránh xa ra, kẻ thứ ba cũng phải biết điều chứ.”
Triệu Kỳ Kỳ đứng dậy, phủi quần áo, không dám thêm gì. Bác sĩ và y tá đẩy Cố Quyên ra, ấy đã tỉnh, mắt không rời khỏi tôi.
“Vãn Vãn,” cả người ấy trông rất yếu ớt, khó khăn lắm mới đưa tay muốn nắm lấy tay tôi.
Tôi né sang bên, lạnh lùng , giống như cách từng tôi.
Tay Cố Quyên cứng lại trong không trung, mắt lóe lên một ánh sáng mờ nhạt. “Vãn Vãn, ở lại với , không?”
Tôi liếc Triệu Kỳ Kỳ bên cạnh: “Không, từ giờ chúng ta không còn liên quan gì nữa.”
Nói xong, tôi kéo Trí Ứng Hoài rời đi.
Tôi hít sâu một hơi không khí trong lành bên ngoài bệnh viện.
Bạn thấy sao?