“Ha… Miểu Miểu, em đáng thật đấy.”
Cuối cùng, ta ngừng , đưa tay lau đi giọt nước mắt không tồn tại ở khóe mắt mình.
Trái tim tôi như chìm xuống đáy.
Khương Tuấn nhướng mày, chậm rãi :
“Để tôi đoán xem, nếu tôi thật sự là một tên ngốc và tin lời dối của em, thì em sẽ gì.
“Đầu tiên giả vờ với tôi, cho tôi hy vọng, sau đó tìm cơ hội trốn thoát, rồi báo cảnh sát để bắt tôi, đúng không?”
Hơi thở tôi khựng lại, cả người run lên bần bật.
“Không tệ.” Anh ta nhận xét, “Ngây thơ đến đáng .”
Đôi mắt tinh xảo của ta tràn ngập vẻ chế nhạo ác ý.
“Tiếc là, tôi không có kiên nhẫn và cũng không muốn với em.”
Bàn tay to lớn của ta giơ lên, dễ dàng xé rách chiếc váy mềm mại.
“Chơi với em đủ rồi, cũng đến lúc tôi nhận chút gì đó xứng đáng.”
Mọi sự phản kháng của tôi chỉ là vô ích.
Khương Tuấn giống như con quỷ trong Kinh Thánh, tàn nhẫn xé nát mọi điều tốt đẹp, phơi bày tất cả sự xấu xa trước mắt tôi.
Anh ta nhạo sự bất lực của tôi.
Tôi chỉ có thể khóc lóc, cầu xin dưới thân ta.
Tiếng xích vàng leng keng không ngừng vang lên, như nhắc nhở tôi về cảnh hiện tại.
Anh ta là ác quỷ.
Vì , ta kéo tôi xuống địa ngục, để tôi chìm đắm trong dục vọng.
Anh ta đã .
8
Tôi cảm giác mình sắp phát điên.
Nhưng mỗi khi chạm đến ranh giới đó, lý trí còn sót lại luôn kéo tôi quay lại.
Tôi không muốn chết, tôi không chết.
Tiếng ấy vang lên rõ ràng giữa nỗi đau đớn khủng khiếp.
Cứ như , tôi chìm đắm trong sự tỉnh táo và nỗi đau đớn cùng cực.
Khương Tuấn dường như thấy bộ dạng đó của tôi rất thú vị, lại dùng nhiều cách khác để hành hạ tôi.
Tôi không ngu ngốc đến mức tiếp tục tỏ ra yếu đuối.
Thay vào đó, tôi trút giận, vừa đánh vừa mắng ta.
Khương Tuấn nghiêng đầu, không kiên nhẫn mà nhíu mày.
“Đã là người của tôi rồi, sao không biết ngoan ngoãn hơn chút?”
“Anh nằm mơ!”
Tôi lạnh đáp lại.
“Tôi sẽ không bao giờ là người của , và cũng không thể nhốt tôi mãi mãi.”
Chị tôi và Hạ Tri Ngộ sớm muộn cũng sẽ nhận ra tôi mất tích.
Họ nhất định sẽ tìm thấy tôi.
Không ngờ, nghe xong lời tôi, Khương Tuấn lại trầm tư suy nghĩ.
Một lúc sau, ta khẽ , rồi quay người bỏ đi.
Ngày hôm sau, Khương Tuấn với tôi rằng tôi đã bị đuổi học.
Tôi không thể tin , hỏi: “Ý là sao, bị đuổi học là thế nào?”
Khương Tuấn nhếch môi , giọng điềm nhiên:
“Ý là, từ giờ trở đi, ngoài ở bên cạnh tôi, em sẽ chẳng đi đâu cả.”
Anh ta chằm chằm vào vẻ mặt tuyệt vọng của tôi, tiếp tục :
“Tại sao cứ phải chọc tôi nổi giận chứ, Miểu Miểu? Chỉ cần em một câu rằng em thích tôi, em muốn gì mà chẳng ?
“Tôi có thể cho em những thứ cả đời người bình thường không thể có . Một tấm bằng đại học thôi, có là gì đâu?”
Có là gì đâu.
Tôi bỗng bật , đôi vai run rẩy.
Từ năm bốn tuổi, ngoại trừ những ngày ốm không thể rời khỏi giường, tôi đã luyện đàn mỗi ngày.
Mười mấy năm khổ luyện, thi đỗ vào một trường đại học danh giá, tương lai rộng mở, tất cả đều bị ta hủy hoại.
Thế mà ta lại hỏi tôi, có là gì đâu?
Khương Tuấn nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, thở dài :
“Miểu Miểu, bây giờ, em đã muốn thích tôi chưa?”
Tôi ngước mắt lên, qua làn nước mắt mờ ảo, thẳng vào đôi mắt mê hoặc của ta.
Rồi tôi nhạt, giơ tay lên và tát thật mạnh vào mặt ta.
Có lẽ ta không ngờ tôi dám đánh, nên tôi đã thành công.
Từng chữ một, tôi :
“Khương Tuấn, tôi sẽ không bao giờ thích loại cặn bã như .”
Khương Tuấn ngây người trong ba giây, sau đó mới phản ứng lại.
Anh ta dùng lưỡi khẽ đẩy má trong, nở một nụ lạnh lẽo: “Giỏi đấy, mèo nhỏ biết cắn người rồi.”
Tôi ta đầy phẫn nộ, không chịu lùi bước.
Khương Tuấn chậm rãi tháo thắt lưng ra, rút mạnh một cái, rồi buộc chặt vào cổ tay tôi.
“Mèo biết cắn người, phải chịu chút trừng , mới biết ngoan ngoãn.”
Nụ của ta sắc như dao, từng chút từng chút cắt vào da thịt tôi.
Tiếng nghẹn ngào bị che lấp sau môi răng.
Khương Tuấn không dối, đây thực sự là một sự trừng , đau đớn hơn bất kỳ lần nào trước đây.
Trước khi mất đi ý thức, nước mắt tôi tuôn rơi không ngừng.
Cảm khó tả dâng trào, như muốn nhấn chìm tôi.
Không phải vì đau đớn hay nhục nhã.
Mà bởi vì, tôi bỗng nhiên rất nhớ chị .
Tôi rất nhớ Hạ Tri Ngộ.
9
Hai tháng sau đó, tôi không còn đối đầu với Khương Tuấn nữa.
Cuối cùng, ta cũng tháo sợi xích đáng chết đó ra.
Nhưng tôi không chịu chấp nhận số phận, tìm mọi cách lấy điện thoại của người giúp việc, lén lút báo cảnh sát.
Tôi hồi hộp chờ đợi suốt hai tiếng đồng hồ, không thấy cảnh sát đâu, mà chỉ thấy người tôi không muốn gặp nhất.
Khương Tuấn mặc một bộ vest đen cắt may hoàn hảo, dựa vào tường, dáng vẻ thoải mái.
Anh ta nhạt, ánh mắt pha chút bất lực:
“Miểu Miểu, tại sao em lại không chịu ngoan ngoãn như chứ.”
Tôi run rẩy hỏi ta: “Tại sao?”
Nụ của Khương Tuấn tắt ngấm, giọng ta trầm lạnh: “Anh không phải đã với em rồi sao.
“Những sống trong tháp ngà thường có những ảo tưởng đẹp đẽ về thế giới này.
“Ví dụ như, nghĩ rằng mình có thể từ chối, có thể trốn thoát, có thể tìm công bằng.”
Từng lời của ta như những tiếng sấm, nện thẳng vào trái tim tôi.
Khiến tôi choáng váng, tuyệt vọng.
Tất cả các lối thoát đều bị bịt kín, chẳng khác nào một bản án tử hình dành cho tôi.
Tôi không dám nghĩ ta sẽ gì tôi tiếp theo.
Nỗi tủi thân, đau đớn và tuyệt vọng dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng nổ.
Tôi gào lên, giọng đầy uất ức:
“Tại sao lại là tôi? Anh rốt cuộc muốn gì ở tôi?”
Tôi chưa từng điều gì sai trái, tại sao tôi phải chịu đựng nỗi đau này?
Nếu có thể lại, tôi nhất định sẽ không bước lên sân khấu hôm đó, sẽ không chơi bản nhạc đó.
Nỗi đau như hàng ngàn chiếc kim châm, xuyên vào khắp cơ thể tôi, không chừa một chỗ nào.
Cuối cùng, tôi gần như sụp đổ hoàn toàn.
“Anh hận tôi sao?” Tôi đỏ hoe mắt, tuyệt vọng chất vấn.
“Anh muốn ép tôi đến chết, đúng không?”
Chỉ có với kẻ thù, người ta mới dùng những cách lạnh lùng và tàn nhẫn như .
Nhưng Khương Tuấn lại nhíu mày, trông như không hiểu, cũng như có chút bất lực.
Anh ta :
“Tôi thích em, Miểu Miểu.
“Tôi sao có thể muốn ép em chết ?”
Người đã đẩy tôi vào tuyệt vọng, lại lớn tiếng rằng thích tôi.
Thật nực , thật đáng khinh.
Tôi lùi từng bước về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào bậu cửa sổ.
“Tôi không cần của …”
Tôi hoảng sợ, liên tục lắc đầu.
Những lời thì thầm đầy bất lực thoát ra khỏi miệng tôi.
Cuối cùng, Khương Tuấn nhận ra điều gì đó không ổn, lớn tiếng: “Miểu Miểu!”
Tôi ta, ánh mắt đầy hoang mang.
“Nếu em dám nhảy xuống, chị em và trai em cũng sẽ không sống yên đâu.”
Tôi hoàn toàn cứng đờ, ngây dại ta.
“Qua đây, đừng đứng gần đó nữa, nguy hiểm lắm.”
Tôi lắc đầu, : “Không, tôi đã báo cảnh sát, sẽ tôi…”
Giọng của Khương Tuấn bỗng trở nên dịu dàng: “Không sao đâu, đừng sợ, tôi sẽ không gì em cả.”
Hơi thở của tôi trở nên nặng nề, ngón tay siết chặt lấy khung cửa sổ phía sau.
Anh ta chầm chậm bước về phía tôi, giọng nhẹ nhàng: “Chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi sẽ cho em gặp chị . Được không?”
Sức lực trong tôi bỗng chốc tan biến.
Khương Tuấn nắm đúng thời cơ, kéo mạnh tôi ra khỏi bậu cửa sổ, ôm tôi vào lòng.
Tôi run rẩy hỏi ta: “Anh thực sự sẽ để tôi gặp chị ấy chứ?”
Ánh mắt của Khương Tuấn tối lại, ta vẫn gật đầu.
10
Lần cuối cùng tôi gặp chị là vào ngày diễn ra buổi nhạc hội kỷ niệm trường.
Không ngờ rằng, chỉ sau vài tháng, mọi thứ đã thay đổi đến mức không thể nhận ra.
Tôi gần như tham lam chằm chằm vào người thân đã lâu không gặp trước mắt mình.
“Chị… chị ổn không?”
Chị gầy đi rất nhiều.
Đôi mắt chị đỏ hoe, nghiến răng :
“Hắn ta em và hắn cảm với nhau, sao có thể? Có phải hắn đã uy hiếp em không?”
Tôi im lặng, lắc đầu.
“Miểu Miểu, đừng lừa chị.”
Mũi tôi cay xè, bao nhiêu ấm ức suýt chút nữa bật ra thành tiếng.
Nhưng ngay sau đó, tôi bừng tỉnh.
Đây là địa bàn của Khương Tuấn, khắp nơi đều có tai mắt của ta.
Không chừng trong phòng này còn có cả camera giám sát.
Tôi cúi đầu, khẽ : “Không có gì đâu, em ổn mà, chị đừng lo.”
Chị không tin, trước sự kiên quyết của tôi, chị không hỏi thêm nữa.
Có lẽ, chị đã mơ hồ hiểu điều gì đó.
Sau lần gặp chị, tôi bắt đầu tỏ ra ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Tôi không còn dùng những lời khó nghe để đối đầu với Khương Tuấn, chỉ giữ thái độ lạnh nhạt, như thể hắn không tồn tại.
Cuối cùng, Khương Tuấn cho phép tôi ra ngoài.
Dù có vài tên bảo vệ theo sát phía sau, điều đó vẫn tốt hơn nhiều so với bị nhốt trong phòng.
Bạn thấy sao?