Thái tử gia trong giới kinh đô phải lòng tôi ngay từ cái đầu tiên.
Anh ta mặc kệ việc tôi đã có trai, ngang nhiên dùng quyền lực để chiếm đoạt tôi.
Anh ta gi a m g i ữ tôi, ép tôi nghỉ học, thậm chí mang trai của tôi, người đã bị đ á n h g ãy chân, đến trước mặt tôi.
Khương Tuấn nhếch mép, ánh mắt vừa tàn nhẫn vừa ngông cuồng:
“Ngoan ngoãn con chim hoàng yến của tôi, không phải tốt hơn sao?”
Nhưng rồi, cũng chính ta, với đôi mắt đỏ hoe, từng tiếng khẩn cầu, hạ mình đến mức đáng thương:
“Miểu Miểu, em một chút, có không?”
1
Đèn trong hội trường tắt dần, tôi ngồi trên ghế đàn piano, ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống từ trên cao.
m thanh uyển chuyển, mơ hồ lan tỏa qua những phím đàn trắng đen.
Bản nhạc vừa kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội khắp nơi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cúi chào khán giả, sau đó nhanh chóng trở về hậu trường.
Chị tôi và Hạ Tri Ngộ đã đợi sẵn ở đó.
Tôi nhấc nhẹ vạt váy, háo hức chạy về phía họ thì bất ngờ bị một người chặn lại:
“Bạn học, thầy hiệu trưởng muốn gặp cậu.”
Dù có chút thắc mắc, tôi vẫn đi theo người đó đến hàng ghế đầu trong hội trường.
“Bạn học Tần, ngồi xuống đi.”
Hiệu trưởng tóc đã bạc hiền từ, vỗ nhẹ vào chiếc ghế trống bên phải mình.
Nhưng mà—
Bên phải ghế trống đó là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng vẻ cao sang, đẹp trai lại toát ra một áp lực khó tả.
Đôi mắt đào hoa của ta chằm chằm vào tôi, sâu thẳm và khó đoán.
Tôi bỗng thấy lo lắng vô cớ, khẽ gật đầu, rụt rè ngồi xuống.
Hiệu trưởng mỉm vừa đủ, giới thiệu:
“Đây là Khương Tuấn, Tổng giám đốc Khương. Ngài ấy rất thích bản nhạc em vừa chơi.”
Đột nhiên, một giọng trầm thấp, pha chút cợt vang lên bên tai tôi, chậm rãi và thờ ơ:
“Bạn học Tần, bản nhạc em vừa chơi là…”
Tôi chờ một lúc, không thấy ta tiếp, đành đáp: “Là Ảnh phản trong nước của Debussy.”
Anh ta mỉm , đôi mắt cong lên, chẳng có chút ngượng ngùng nào, giọng đầy ẩn ý:
“Đúng , Ảnh phản trong nước, tôi rất thích.”
Tôi mím môi, không biết phải gì, chỉ đáp lại một câu cảm ơn nhạt nhẽo.
Hiệu trưởng thấy tôi lạnh nhạt, thở dài :
“Ôi trời, học Tần, em không biết rồi. Tổng giám đốc Khương gặp qua không dưới cả ngàn nghệ sĩ, mà để lọt vào mắt ngài ấy, không phải chuyện dễ đâu.”
Không khí kỳ quặc khiến tôi thấy ngột ngạt, bàn tay vô thức siết chặt lấy tay vịn.
Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp đặt lên tay tôi, từ tốn cứng rắn mở tay tôi ra, nắm lấy.
Tôi hoảng hốt sang, chỉ thấy ta cúi mắt, dáng vẻ như đang một việc bình thường.
“Tôi rất thích tay của học Tần. Với đôi tay này, em đã chơi một bản nhạc rất hay. Em dạy tôi không?”
Ánh đèn mờ mịt, những người xung quanh không rõ hành của ta.
Chẳng ai biết giữa tôi và ta đang có một cuộc đấu ngầm.
Lòng bàn tay và mu bàn tay bị ép chặt vào nhau, nhiệt độ nóng bỏng khiến không khí trở nên mập mờ.
Tôi nghiến răng, dồn hết sức mới thoát khỏi tay ta.
Tôi đứng bật dậy, lạnh giọng :
“Tổng giám đốc Khương, xin tự trọng!”
Nói xong, tôi vội vã rời khỏi nơi đầy ác ý này.
Trước khi đi, tôi vẫn thấy ánh mắt của ta—
Giữa sự lạnh lùng, là nét thú vị và ác ý không chút che giấu.
2
Quay lại hậu trường, chị tôi và Hạ Tri Ngộ vẫn còn ở đó.
Vừa thấy tôi, chị ấy đã nhanh chóng đưa bó hoa xinh đẹp vào tay tôi:
“Em của ai mà vừa xinh vừa tài giỏi thế này? Thì ra là em của chị!”
Tâm trạng nặng nề của tôi phút chốc xoa dịu, bất giác mỉm .
Ba mẹ tôi đã mất trong một tai nạn giao thông ba năm trước. Từ đó, chị tôi gánh vác tất cả, hy sinh mọi thứ để giữ cho tôi một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc như trước.
Mỗi lần tôi biểu diễn, chị ấy chưa từng vắng mặt.
“Được rồi, công ty còn nhiều việc, chị không phiền hai đứa nữa.”
Tới vội vã, đi cũng vội vã.
Việc điều hành công ty không hề dễ dàng, tôi không giữ chị lại, chỉ đứng chị rời đi. Sau đó, tôi quay sang Hạ Tri Ngộ.
“Buổi biểu diễn hôm nay của em thế nào?”
Anh ấy nghiêm túc đáp: “Rất hay, rất hoàn hảo.”
Tôi giả vờ thất vọng: “Chỉ khen em đúng năm chữ thôi sao?”
Rồi, tôi thấy gương mặt trắng trẻo, tuấn tú của Hạ Tri Ngộ dần hiện lên chút đỏ ửng.
Anh ấy chậm rãi cúi đầu, khẽ chạm nhẹ vào môi tôi.
Một nụ hôn thoáng qua, chạm rồi tách ra ngay lập tức.
“Thật ra… lúc đó không nghĩ gì cả.
“Chỉ là, muốn hôn em thôi.”
Tôi không kiềm nụ , vừa định gì đó thì bị vài tiếng vỗ tay cắt ngang.
“Ngọt ngào ghê nhỉ, học Tần.
“Hóa ra em vội vàng rời đi là để gặp trai.”
Theo tiếng lại.
Một gương mặt đẹp như vẽ bằng nét bút công phu hiện ra trước mắt tôi.
Nhưng tôi chẳng có chút hứng thú ngắm .
Chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
3
Tôi theo phản xạ bước lên trước một bước, chắn trước mặt Hạ Tri Ngộ.
“Tổng giám đốc Khương, tôi nghĩ vừa rồi tôi đã rất rõ ràng. Ngài định gì nữa?”
Dù từ nhỏ bảo bọc lớn lên, tôi không phải kiểu ngây thơ, ngược lại, rất nhạy bén với nhiều chuyện.
Từ khi bị hiệu trưởng gọi ra, tôi đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nói là thích nhạc piano, ngay cả tên bản nhạc tôi chơi ta còn không biết, sao có thể đơn thuần là thích nghệ thuật .
Căn bản chỉ là… bị hấp dẫn bởi ngoại hình.
Và điều tôi ghét nhất chính là kiểu người như ta.
“Làm gì ư?”
Khương Tuấn nhấm nháp bốn chữ đó, đôi mắt đầy hứng thú. Anh ta sải bước dài, tiến gần thêm hai bước.
Thấy vẻ cảnh giác của tôi, ta không tiến thêm nữa, chỉ nhét hai tay vào túi, ánh mắt cợt chằm chằm vào tôi.
“Tôi còn chưa đủ rõ ràng sao?
“Vậy để tôi thẳng luôn.
“Tần Miểu, tôi em ngay từ cái đầu tiên. Tôi thích em.”
Không còn giả vờ gọi tôi là “ học Tần”, ta dứt khoát gọi thẳng tên tôi.
Mặc kệ trai tôi đang đứng đó, mặc kệ thái độ ghét bỏ và lạnh nhạt của tôi.
Anh ta ngang nhiên bộc lộ rõ ràng ý định của mình.
… Điên thật rồi.
Đồ thần kinh.
Tôi ta không thể tin nổi, lập tức từ chối:
“Tôi không thích .”
Hít một hơi sâu, tôi cố giữ bình tĩnh:
“Tôi đã có trai rồi.”
Khương Tuấn thản nhiên gật đầu:
“Chia tay là chứ gì.”
Tôi không kìm mà :
“Tại sao tôi phải chia tay? Tôi thích ấy!”
Có lẽ vì bị từ chối liên tiếp, sự kiên nhẫn của Khương Tuấn cuối cùng cũng cạn, ta bật ra một tiếng “chậc”.
“Cậu ta có gì tốt mà em lại thích đến ? Làm tôi đi, có khi em lại thích tôi hơn đấy.”
Bạn thấy sao?