Lúc Em Tới Trời [...] – Chương 9

Tư Nguyên là tốt kiêm học cấp ba của , thi đại học các đều thi vào thành phố B. Tuy rằng không cùng một trường, cũng thường xuyên hẹn gặp mặt.

Sau khi tốt nghiệp phương hướng của hai người nhắc tới cũng rất kỳ diệu, Giang Ảnh học không liên quan đến giáo dục, lại đi giáo ba năm.

Tư Nguyên học chuyên ngành giáo dục, lại không đi đảm nhiệm dạy học trong trường, mà là cùng trai của ấy mở một trung tâm giáo dục, tốt nghiệp xong đã oanh oanh liệt liệt ở thành phố B bắt đầu dựng sự nghiệp, mấy năm này phát triển cũng khá tốt.

“Thật sự là quá lâu rồi. Mình thấy cậu đăng bài rồi, cậu kết thúc bên kia rồi, muốn về thành phố H trước đúng không?” Giọng của Tư Nguyên bên đầu kia điện thoại vẫn trong trẻo như , chỉ nghe giọng cũng có thể cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hưng phấn của ấy. Giang Ảnh nghe giọng của tốt, nỗi buồn vô cớ liên quan đến việc rời đi trước đó đều dần dần tiêu tán.

“Ừm, về thăm người trong nhà trước, ở lại một thời gian, sau đó lại đi thành phố B.”

“Ừ ừ, tốt quá rồi. Tớ có chuyện này muốn với cậu.” Tư Nguyên , “Lúc trước cậu đến thành phố B muốn công việc liên quan đến kinh doanh tiêu thụ, công việc cụ thể thì cậu đã tìm chưa?”

“Còn chưa cơ.” Giang Ảnh trả lời, đầu ngón tay vô ý thức sờ lên thanh dựa trên ghế, “Tớ bên này mới kết thúc, vừa vặn về nhà lên mạng tìm xem sao, kinh doanh tiêu thụ vận hành mảng này cùng .”

“Ai nha, cuộc điện thoại này của tớ gọi đúng rồi. Vốn dĩ tớ nghĩ cậu đã lên máy bay rồi, chờ cậu hạ cánh rồi sẽ tìm cậu. Nhưng mà tớ nhịn không .” Tư Nguyên có chút kích , hưng phấn , “Cậu đến chỗ tớ đi, nghiệp vụ tiếp theo của bọn tớ rất cần cậu.”

Giang Ảnh nghe xong lời này có chút bất ngờ, “Công việc khó tìm như sao, có phải cậu sợ tớ không có kinh nghiệm không tìm việc không? Không có gì đâu Tư Nguyên, lúc trước đi học tớ có đi thực tập mấy nơi, tìm một công việc liên quan chắc là không thành vấn đề đâu.”

“Ha ha, cậu linh tinh cái gì .” Tư Nguyên có chút dở khóc dở , “Tớ là thật, chúng tớ đều muốn màng module đào tạo từ xa, vẫn luôn không tuyển người thích hợp, thành viên trong nhóm lại chưa đủ. Tớ với Khải Chi đang lo gần chết đây.”

Chuyện Tư Nguyên Giang Ảnh cũng biết, lúc trước Tư Nguyên từng đề cập qua với . Nhóm của bọn họ ban đầu chỉ là dạy trực tuyến cho một vài loại chuyên ngành, trai của Tư Nguyên – Khải Chi tốt nghiệp chuyên ngành khoa học máy tính, thử tạo websites và ứng dụng điện thoại tuơng ứng. Cùng với sự gia tăng không ngừng về số lượng người dùng, hoạt kinh doanh của họ đã dần chuyển đổi từ một hình thức đào tạo trực tuyến đơn giản sang một nền tảng giáo dục đa tài nguyên tích hợp.

“Cậu không phải vừa vặn có kinh nghiệm giảng dạy ở vùng sâu vùng xa sao, lại có năng lực maketing. Rất phù hợp với nghiệp vụ sắp tới của bọn tớ, vì tớ mới gấp gáp hỏi hình của cậu trước.”

Tốc độ của Tư Nguyên có chút nhanh, có thể là muốn mau mau thương lượng xong chuyện này với Giang Ảnh. Nhưng nghiệp vụ cụ thể, lúc trước Giang Ảnh chưa có tìm hiểu nhiều, Tư Nguyên vừa như , có chút như lọt vào sương mù. Đang chuẩn bị hỏi lại kỹ lưỡng hơn, loa thông báo của sân bay bắt đầu nhắc nhở chuyến bay của đã bắt đầu tiến hành đăng ký lên máy bay rồi.

“Tớ phải lên máy bay rồi, trở về chúng ta lại gọi điện thoại cụ thể hơn nha.” Giang Ảnh xong, đứng dậy đi về hướng cửa lên máy bay.

“Được , cậu đi trước đi. Trở về rồi lại liên lạc. Chú ý an toàn nha.” Tư Nguyên bên đầu kia dặn dò .

Giang Ảnh vội vàng cúp điện thoại, lên máy bay ngồi vào vị trí mà vẫn còn nghĩ tới chuyện này. Nghĩ đi nghĩ lại lại ngủ quên mất, một giấc tỉnh dậy, máy bay đã hạ cánh ở sân bay của thành phố H quê nhà.

Có thể là ở bên ngoài quá lâu, về đến nhà buông lỏng tinh thần.

Cơn buồn ngủ ập đến quá nhanh, cả một tuần này đều là trạng thái ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Thật vất vả đến chủ nhật, rốt cuộc đã khôi phục trạng thái, liên hệ với Tư Nguyên, hai người tiếp chuyện lúc trước đang .

Nói chuyện với Tư Nguyên rất lâu, Giang Ảnh cơ bản hiểu được việc của nhóm Tư Nguyên cần phải . Lúc trước Tư Nguyên , bọn họ sắp sửa phát triển module dạy học từ xa, thật ra việc này không phải là một chuyện dễ dàng.

Chương trình học online đã phổ cập rất lâu, mà Tư Nguyên bọn họ muốn phát triển chương trình giáo dục đào tạo từ xa, không giống với chương trình học online phổ biến đươn thuần kia. Bọn họ muốn đi nghiệp vụ cho vùng xa cùng với khu vực phát triển cộng hưởng tài nguyên giáo dục, một cách dễ hiểu hơn, chính là cho học sinh ở vùng xa xôi, thông qua trang mạng và kỹ thuật, có thể giống như những học sinh ở khu vực phát triển hơn, cùng hưởng nền tài nguyên giáo dục ưu tú.

Nghe qua không khó thực hiện, trong quá trình triển khai nghiệp vụ, có rất nhiều phương diện cần suy nghĩ.

Chính sách ủng hộ tương quan, tài nguyên trường học cung cấp và phối hợp, còn có việc vượt khu phải đi cân đối và nhiều chuyện rườm rà. Nhóm của Tư Nguyên trước mắt không có nhận lực chuyên môn phụ trách mảng này, hơn nữa trang web giáo dục của bọn họ vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành, nghiệp vụ vốn có cũng không thể buông lỏng, thỏa mãn thị trường người dùng cùng với cầu của nhà đầu tư, đồng thời người trong nhóm lại đi phụ trách nghiệp vụ mới thì có chút giật gấu vá vai.

Nhưng tất cả mọi người lại rất muốn cái nghiệp vụ này, bao gồm các cơ cấu giáo dục khác trên thị trường. Từ mọi phương diện mà , đây đều là một việc quá tốt, chớ đừng chi là cộng hưởng tài nguyên giáo dục, là phương hướng có thể đoán trong việc ứng dụng kĩ thuật vào trong sự nghiệp giáo dục trong tương lai.

Trước khi Giang Ảnh tìm hiểu những thứ này kỹ càng từ Tư Nguyên, nghe ấy mình rất phù hợp với nghiệp vụ này, cũng cảm thấy rất hứng thú, muốn đi tìm hiểu. Sau khi rõ nghiệp vụ cụ thể, Giang Ảnh lại có chút áp lực. Cô hỏi Tư Nguyên, giao đồ vật mới của công ty cho , sao có lòng tin sẽ tốt chứ.

“Chúng ta , hoặc là tuyển người khác , cũng đều là đồ vật mới. Lúc bọn tớ bắt đầu xây dựng đội ngũ cùng công ty, có việc nào không phải là mới đâu.”

“Làm những việc chưa biết, chính là những việc mà bọn tớ vẫn luôn .”

“Hơn nữa, hiểu biết của cậu với giáo dục ở vùng sâu vùng xa, so với bọn mình, đó chính là đang đánh trận có chuẩn bị. Tớ sao lại không có lòng tin cơ chứ.”

“Còn nữa, cậu có biết tuyển người khó thế nào không?! Tìm người thích hợp quả thực còn khó hơn tìm chồng một trăm ngàn lần! Một trăm ngàn lần! Mau tới đây đi! Nhanh tới cứu tớ!”

Tư Nguyên từ lý trí đến điên cuồng, lại kỳ diệu thuyết phục Giang Ảnh. Cô đã đồng ý với Tư Nguyên qua điện thoại, đến thành phố B sẽ lập tức đến công ty báo cáo.

“Nhưng mà tớ phải rõ trước, tớ đồng ý thử cái nghiệp vụ này, trong công việc chúng ta vẫn việc công ra công, đừng bởi vì bọn mình là bè, mà cậu dành nhiều sự quan tâm chăm sóc cho tớ, như sẽ ảnh hưởng đến công việc.” Giang Ảnh cố ý với Tư Nguyên chuyện này, “Các cậu nhận người thường thì thời gian thử việc sẽ là bao lâu?”

“Trên cơ bản là ba tháng.” Tư Nguyên , “Cái cậu tớ đều hiểu. Khoản này cậu không cần lo lắng.”

“Tốt rồi, tớ cũng thử việc trước, chúng ta cứ thử xem sao, nếu như tớ không thích hợp hoặc là đảm nhiệm không , chúng ta còn có thể kịp thời dừng tổn , ít nhất thì cũng đừng ảnh hưởng đến nghiệp vụ của công ty.”

“Được rồi rồi, cậu tới đi. Mau tới mau tới! Tớ kích quá, mà đứng nguyên vị trí điên cuồng vẫy tay, đoán chừng người khác tưởng là tớ bị điên rồi. Khi nào cậu đến thành phố B? Tớ sốt ruột lắm rồi.”

“Tớ ở lại nhà thêm một tuần nữa đã.” Giang Ảnh bị Tư Nguyên chọc , “Tớ mua vé máy bay thứ 2 tuần sau nữa, thế nào.”

“Tuyệt vời.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...