1.
Trên màn hình, hôn lễ của Tinh Tinh gặp sự cố.
Tôi biết, đã đến lúc phải quay về rồi.
Năm đó, tôi không đủ thẳng thắn và dũng cảm, để vuột mất ấy.
Người có ấy lại không biết trân trọng, thì tôi cũng không cần nhường nữa.
Một tốt như , không đáng phải chịu bất cứ tổn thương nào.
2.
Sau vài lần dò xét, tôi phát hiện...
Năm đó, ấy chưa từng đọc cuốn sách tôi tặng.
Không lạ gì khi tôi mãi chẳng nhận hồi âm.
Cứ tưởng ấy thực sự không có cảm với tôi.
Hóa ra, là do cảm của tôi giấu quá kín.
Phải rồi, không phô trương như Trình Từ.
Xem ra tôi cũng cần thay đổi chiến thuật.
Mặt dày mới có cơm ăn.
Như những người biết nũng nịu, mới có người thương.
3.
Tinh Tinh đúng là kiểu "một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng".
Trên đời này gì có nhiều Bạch Nguyệt Quang hay thế thân đến thế?
Nhưng nếu nhất định phải có...
Thì trong lòng tôi—
Thế thân là ấy.
Bạch Nguyệt Quang cũng là ấy.
4.
Sau khi Tinh Tinh từ chối luật sư bào chữa cho Trình Từ, hắn còn nhờ người đến văn phòng hai lần.
Đều bị tôi chặn lại.
Tôi không muốn hắn tiếp tục quấy rầy ấy.
Vì , tôi đã chủ tìm đến hắn.
Dù khi ấy, tôi vẫn chưa chính thức trở thành trai của Tinh Tinh.
Nhưng tôi giả vờ như đã là .
Tôi có thể thấy cơn giận và ghen tị trong mắt hắn.
Nhưng tất cả đều vô dụng.
Hắn đã định sẵn phải sống trong tù rất lâu.
Đến lúc đó, có lẽ tôi và Tinh Tinh đã có một cuộc hôn nhân viên mãn rồi.
5.
Cố gắng trở về kịp lúc để đón giao thừa cùng ấy—
Quả là quyết định sáng suốt nhất trong đời tôi.
Giờ tôi có thể giới thiệu với tất cả mọi người rồi:
"Đây là Cố Tinh Tinh, của tôi."
Ha, hình như có hơi ngốc nhỉ.
Nhưng chẳng sao cả.
Yêu đương vốn sẽ đánh cắp một chút lý trí.
Từng có lần, tôi nhắc nhở người khác không chìm đắm trong .
Nhưng bây giờ tôi nhận ra—
"Não đương" chính là món hồi môn tốt nhất của đàn ông.
6.
Hơi vội vàng một chút, tôi muốn nhanh chóng cưới ấy.
Cảm giác cứ chưa có cuốn sổ đỏ trong tay, là lòng không yên chút nào.
Nhưng ấy bảo hiện đang trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp, chưa thích hợp kết hôn.
Nghe đâu, Trình Từ cũng bị từ chối hai lần mới gật đầu.
Tôi phải tốt hơn hắn.
Cùng lắm... chỉ để ấy từ chối tôi một lần thôi.
7.
"Nữ luật sư tài giỏi Cố Tinh Tinh, em có đồng ý gả cho một luật sư bình thường như không?"
"Nhận vụ án của , quản lý tiền của , nếu muốn, còn có thể sai bảo cả con người ."
Đêm giao thừa năm ấy, tôi quỳ xuống, chân thành cầu hôn.
Bên cạnh, tôi còn một đám diễn viên quần chúng cổ vũ.
Người hô to nhất, chính là thân nhất của Tinh Tinh.
Tinh Tinh và ấy trao đổi ánh mắt, rồi đưa tay phải ra.
"Anh phải : Công chúa, gả cho nhé."
Tôi thở phào một hơi, liên tục ba lần—
"Công chúa, gả cho nhé."
Và đeo nhẫn vào ngón áp út của ấy.
Những lời chúc phúc vang lên khắp nơi.
Pháo hoa rực rỡ.
Cảm ơn ông trời đã giúp tôi thực hiện ước nguyện.
Từ nay về sau, tôi sẽ nâng niu ấy trong lòng bàn tay.
Dốc hết tâm tư, thương ấy đến tận cùng.
[HOÀN]
Bạn thấy sao?