Tôi kể lại toàn bộ những chuyện đã trải qua, từ việc bỏ trốn khỏi hôn lễ, con đường mòn trong rừng, bảy lùn của Bạch Tuyết, Hoàng tử ếch và Cô bé bán diêm, cho ta nghe.
"Cô đúng là đã gặp gỡ hết tất cả các nhân vật trong 'Truyện cổ Grimm'."
Rapunzel tôi với ánh mắt có thêm một chút khâm phục. "Sau khi tôi trốn vào rừng, từ xa đã thấy khói bốc lên ở đây, nên muốn đến xem thử có chuyện gì xảy ra. Kết quả lại thấy đứng ngẩn người ra ở đây, một mình đơn."
Tôi lại đội mũ đỏ lên, im lặng một lúc:
"Cô có biết thế nào để giải thế giới này không? Tôi cứ tưởng rằng tòa lâu đài này cháy hết là có thể kết thúc mọi chuyện."
Tôi hỏi Rapunzel.
Cô ta không chút do dự trả lời: "Đương nhiên là tìm ra vị Hoàng tử tốt duy nhất, có thể là kết hôn với ta, hoặc là khiến ta chúng ta."
Tôi tỏ vẻ nghi ngờ với suy đoán của Rapunzel.
Trong thế giới sụp đổ này, thật sự tồn tại đích thực sao? Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa
Nhưng không thể phủ nhận, vị 'Hoàng tử tốt chỉ thật kia' quả thật là chìa khóa.
Có lẽ ta sẽ vén màn sự thật cho chúng tôi.
"Đi thôi, dù sao cũng phải tiếp tục tìm kiếm chứ, phải không?"
Rapunzel đưa tay về phía tôi, tôi nắm chặt lấy, giống như lúc trước nắm tay Cô bé quàng khăn đỏ .
Tôi và ta băng qua khu rừng, lội qua sông, gặp những con vật thật giả khó phân biệt, cũng suýt nữa ăn phải quả dại biết .
Vài ngày sau, chúng tôi đến một vương quốc mới.
Cảnh tượng trước lâu đài rất giống với lúc tìm kiếm Cinderella, người người chen chúc. Chỉ có điều lần trước toàn là Hoàng tử, lần này lại toàn là phụ nữ.
Có thiếu nữ còn non nớt, có tiểu thư quý tộc trưởng thành, cũng có cả phụ nữ lớn tuổi.
Tất cả phụ nữ trong vương quốc đều tụ tập ở đây, là vì lý do gì?
Rapunzel thở hổn hển chạy từ chỗ lính canh lâu đài về phía tôi, xác nhận suy đoán của tôi:
"Hoàng tử của vương quốc này ngủ say không tỉnh dậy đã hai mươi năm rồi. Nhà vua ra lệnh, chỉ cần có người con nào có thể dùng nụ hôn đánh thức Hoàng tử, thì sẽ gả cho Hoàng tử."
Hoàng tử ngủ trong rừng? Đây chẳng phải là cốt truyện của tôi sao?
"Tôi có linh cảm, vị hoàng tử này chính là vị hoàng tử tốt bụng biết thật. Còn chính là Công chúa ngủ trong rừng, sở hữu ma lực đánh thức hắn!"
Rapunzel hào hứng khoác lấy tay tôi, giải thích hình với quản gia của lâu đài. Nghe xong phần tự giới thiệu của chúng tôi, ông ta cho phép chúng tôi thử trước những người khác đang xếp hàng dài.
Hoàng tử đang ở trong căn phòng nằm ở cuối cùng trên tầng cao nhất của lâu đài. Chúng tôi bước vào phòng ngủ của hắn, bên trong trống không, chỉ có duy nhất một chiếc giường lớn với màn che màu trắng đục chắn hết tầm .
Quản gia cầu Rapunzel dừng lại cách đó hai mét, chỉ cho phép mình tôi lại gần để thấy hoàng tử.
Ông ta vén tấm màn lên, tôi suýt nữa thì nôn ngay tại chỗ.
Đây... là hoàng tử sao?
Người trên giường, có lẽ không thể gọi là người nữa. Sinh vật màu đen kia với tứ chi và đầu dính liền vào nhau, cả người lở loét không một mảnh da lành lặn, trên da nổi đầy mụn mủ màu đỏ tím, chi chít kiến và ruồi nhặng bò lúc nhúc.
Dạ dày tôi bắt đầu cuộn lên, một cơn chua chát dâng lên cổ họng.
"Thưa tiểu thư, xin hãy hôn hoàng tử."
Quản gia tôi với ánh mắt lạnh lẽo.
"Công chúa ngủ trong rừng, còn do dự gì nữa?"
Rapunzel không biết chuyện gì đang xảy ra, lo lắng hỏi vọng từ phía sau. Bất chấp sự ngăn cản của quản gia, tôi giật mạnh tấm màn che, kéo nó sang một bên.
"Đây không phải hoàng tử, đây là quái vật!"
Tôi ta với ánh mắt cầu cứu.
"Cái này... Cô hãy tin tôi, chỉ cần hôn hắn, hoàng tử sẽ trở lại bình thường ngay thôi."
Rapunzel cố gắng an ủi tôi, giọng lại thiếu tự tin.
"Không, tôi không , ai biết chuyện gì sẽ xảy ra!"
Tôi muốn bỏ chạy, quản gia đã dùng sức giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi, khiến tôi không thể nhúc nhích.
Rapunzel lập tức chạy đến, điều kỳ lạ là, ta lại cùng với quản gia đẩy tôi về phía giường.
Cô ta không đến để giúp tôi.
"Sao lại đối xử với tôi như !"
Tôi vùng vẫy điên cuồng, hận bản thân mình ngu ngốc, lại xem kẻ thù ích kỷ là đồng hành đáng tin cậy nhất.
Cô ta đã từng cứu tôi thoát khỏi nước sôi lửa bỏng, mà bây giờ lại đẩy tôi vào hố lửa.
Rapunzel nghiêng đầu.
Tôi nghe thấy tiếng xương khớp lệch lạc mà tôi sợ hãi nhất, cũng quen thuộc nhất.
"Ngoan nào, sẽ trở thành dâu xinh đẹp nhất."
Bạn thấy sao?