"Lọ Lem có lẽ đã không còn nữa rồi."
Tôi nhặt chiếc giày thủy tinh lên, đưa cho Cô Bé Quàng Khăn Đỏ. Trên giày không chỉ dính máu, còn có thịt và xương bị cắt ra.
"Cũng có thể là do mẹ kế và chị kế của ấy để lại." Cô Bé Quàng Khăn Đỏ không đành lòng , vẻ mặt lo lắng, "Bà tiên đỡ đầu phái xe ngựa bí ngô đến vào lúc này, có lẽ chứng tỏ Lọ Lem đang gặp nguy hiểm, chưa chết, cần chúng ta đi cứu."
Mong là .
Trên đường đi, tôi và Cô Bé Quàng Khăn Đỏ đều quá mệt mỏi, không chuyện nhiều. Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa
Xe ngựa xóc nảy hồi lâu, cuối cùng cũng dừng lại. Chúng tôi xuống xe, phía trước lại là một tòa lâu đài mới.
Sân trước lâu đài chật ních người, tôi túm lấy một nữ hầu đang vội vã đi ngang qua hỏi: "Xin chào, cho hỏi Lọ Lem có ở đây không?"
Cô ấy vẻ mặt nghi hoặc lắc đầu, "Lọ Lem? Không biết."
"Vậy lâu đài này là của công chúa nào?"
"Ôi, trời ơi, đến đây rồi mà không biết sao?" Nữ hầu nhíu mày, nhỏ giọng với tôi, "Quốc vương đang tuyển phò mã cho công chúa Cinderella đấy."
Cinderella, chẳng phải đó là tên thật của Lọ Lem sao?
Cô ấy vốn là con nhà thường dân, sao lại thành công chúa của quốc vương?
Nữ hầu có vẻ rất thích thú với việc lười biếng, bắt đầu thao thao bất tuyệt giải thích cho tôi, "Cô xem bên ngoài lâu đài, bao nhiêu hoàng tử nghe danh mà đến, chính là vì muốn có trái tim của công chúa Cinderella. Quốc vương đã , ai có thể khiến công chúa đi vừa chiếc giày thủy tinh, người đó chính là phò mã của công chúa."
Tôi nhớ lại chiếc giày thủy tinh trên xe ngựa bí ngô.
Kích thước của nó thực sự quá nhỏ, là kích thước dành cho trẻ em. Nếu Lọ Lem đã trưởng thành, căn bản không thể đi vừa.
Những hoàng tử điên cuồng vì muốn có Lọ Lem, nhất định sẽ dùng mọi cách để bàn chân của ấy có thể vừa với đôi giày này.
Trong số đó, không ít người sẽ thử một số phương pháp đáng sợ.
Tôi và Cô Bé Quàng Khăn Đỏ nhau, xem ra chúng tôi đều nghĩ đến m.á.u thịt lẫn lộn trên chiếc giày đó.
Lọ Lem e rằng... đang thập tử nhất sinh.
【Ở đây chỉ có một hoàng tử tốt, chàng ấy không bao giờ dối; những người còn lại đều là hoàng tử xấu, câu nào cũng là lời dối.】
Nhưng đám đông xung quanh chen chúc, nam nhân nào cũng ăn mặc lộng lẫy, dung mạo tuấn tú.
Cả sân, ít nhất cũng có đến trăm hoàng tử.
Làm sao có thể trong thời gian ngắn nhất tìm ra vị hoàng tử tốt duy nhất?
Sau khi thảo luận, tôi và Cô Bé Quàng Khăn Đỏ vẫn quyết định hành kín đáo, sử dụng phương pháp đơn giản nhất - loại trừ.
Nhận biết hoàng tử tốt xấu rất đơn giản, bọn họ hoặc là dối như cuội, hoặc là chỉ thật.
Khó nhớ là trang phục và dung mạo của những hoàng tử này, trong mắt tôi, bọn họ giống như NPC rối gỗ, trông na ná nhau.
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ lén lấy từ khay của nữ hầu hai miếng bánh red velvet, hoàng tử nào bị chúng tôi hỏi, đều dùng kem đỏ đánh dấu lên quần áo.
"Hoàng tử thân mến, xin cho phép ta hỏi ngài một câu, hoa hồng có héo không?"
"Ồ, tiểu thư xinh đẹp, hoa hồng giống như của ta dành cho Cinderella, vĩnh viễn không bao giờ héo."
Tôi giả vờ mỉm lịch sự, dùng ngón tay chấm kem, lén dính lên tay áo hắn:
"Thưa ngài, nước mắt có mặn không?"
"Đương nhiên là không, nước mắt rất ngọt ngào, nước mắt rơi vì , nhất định là vĩ đại và ngọt ngào."
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ trợn mắt, một cục kem phết lên vai hắn.
Tôi và Cô Bé Quàng Khăn Đỏ cứ như , dùng những câu hỏi thường thức đơn giản nhất, từng người một thử những hoàng tử dối.
Không biết từ lúc nào, đã có một nửa số nam nhân bị chúng tôi loại bỏ.
"Hoàng tử thân mến, xin hỏi, ngôi sao có mãi tỏa sáng không?"
"Rất tiếc, tiểu thư, ngôi sao không mãi tỏa sáng, nó sẽ rơi xuống, sẽ nổ tung, giống như mọi người vẫn ca tụng vĩnh cửu, sự thật không phải như ."
Hắn ... là sự thật!
Tôi ngẩng đầu, vào đôi mắt màu lục bảo tinh khiết của chàng hoàng tử.
Cuối cùng tôi đã tìm thấy hắn, vị hoàng tử duy nhất thật.
"Cinderella gặp nguy hiểm, có thể giúp tôi giải cứu ấy không?"
Nghe tôi , ta thu lại nụ lịch sự ban nãy, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc. "Đương nhiên, đi theo ta."
Bạn thấy sao?