9
Ăn xong, đồ đã mang về, khách cũng ra về, mẹ Trần Viêm Sơ lại không chịu trả tiền.
"Họ đều là bề trên của Viêm Sơ, các con bề dưới mời bữa cơm là chuyện nên ."
Tôi rút lại suy nghĩ rằng bà hào phóng. Không ngờ bà lại muốn hào phóng trên tiền của người khác.
"Được thôi, cứ ghi vào sổ của Trần Viêm Sơ. Cuối tháng tôi sẽ tính cả một lượt với ấy."
Mẹ gật đầu, nghĩ rằng dù tôi có ghi sổ, cũng sẽ không thật sự đòi tiền từ Trần Viêm Sơ.
Thêm vào đó, lương của ấy là cố định, số tiền họ tiêu đã vượt xa mức đó. Rõ ràng họ không nghĩ tôi sẽ đi đòi nợ chồng mình.
Tính toán khéo thật, tiền của tôi không phải ai muốn là có thể tiêu .
---
Tôi và Trần Viêm Sơ ở tầng 3, còn tầng 2 là phòng của bố mẹ và các giúp việc.
Để tránh việc mẹ xông vào phòng tôi, tôi lắp thêm một cánh cửa ở cầu thang tầng 3, chỉ mở bằng nhận diện khuôn mặt.
Cô Trương báo rằng trong bếp thiếu rất nhiều tổ yến, vây cá và các nguyên liệu quý khác, nên tôi đã lắp thêm khóa vân tay ở cửa bếp.
Mẹ của Trần Viêm Sơ không hài lòng, bà đến gặp tôi, cầu tôi tìm lại củ nhân sâm mà tôi đã tặng bà lần trước.
"Nhân sâm tặng lần trước, tôi tìm khắp nhà mà không thấy. Có phải vô ý mang về không?"
Tôi nhạt, cảm thấy nực trước sự trơ trẽn của bà:
"Thưa dì, dì mới trẻ như mà đã lẫn rồi sao? Nhân sâm đó là dì không nhận, còn tuyên bố nó là đồ giả."
"Ôi dào, tôi chỉ thôi mà! Con dâu đến nhà tặng quà mà lại lấy về, có lý đâu?"
Không biết xấu hổ đúng là vô địch thiên hạ. Tôi không còn kiên nhẫn dây dưa:
"Tôi cảnh cáo lần cuối, phòng tôi có lắp camera. Nếu còn đụng vào đồ của tôi, lần sau tôi sẽ báo cảnh sát."
"Cô… !"
Mẹ của Trần Viêm Sơ tức đến đỏ mặt, tay chỉ tôi run rẩy cuối cùng không gì.
Rõ ràng bà không muốn rời khỏi căn biệt thự này, sợ rằng nếu quá sẽ bị tôi đuổi ra ngoài.
Gần đây, Trần Viêm Sơ bận dự án lớn ở công ty, ngày nào cũng đi sớm về muộn, việc đến 10 giờ tối mới về.
Nhân cơ hội này, tôi thực hiện triệt để quy tắc chia đều chi phí.
Buổi sáng tôi ăn dim sum Quảng Đông, bố mẹ ăn mì.
Buổi trưa tôi ăn hải sản thịnh soạn, bố mẹ vẫn ăn mì.
Buổi tối tôi ăn bít tết, họ tiếp tục ăn mì.
Mẹ của Trần Viêm Sơ vừa ăn vừa thở dài:
"Ôi trời, tiền tiết kiệm cả đời chúng tôi đã dành mua nhà cho Viêm Sơ. Vợ chồng già chúng tôi cả đời tằn tiện, tất cả những gì tốt nhất đều cho con. Bây giờ, phải ăn uống kham khổ, con cái cũng không trông cậy !"
---
Tôi đảo mắt, tiếp tục cắt bít tết. Bà nghĩ rằng thế sẽ khiến tôi mềm lòng sao?
Với mức thu nhập của họ, dù không giàu có, chắc chắn sống thoải mái hơn người bình thường rất nhiều.
Thấy tôi không gì, mẹ của Trần Viêm Sơ tức giận, đập bát đũa loảng xoảng:
"Dì cứ tự nhiên. Bộ gốm sứ đó giá hơn 8 ngàn tệ, tôi sẽ bảo ấy trả tiền."
"Cô!"
Bà giơ bát lên, cuối cùng không dám đập, đành đặt mạnh xuống bàn.
Tôi không thèm , tiếp tục ăn bít tết. Bà đảo mắt, không biết đang tính toán gì trong đầu.
Ăn xong, tôi về phòng việc, bật màn hình máy tính để xem camera phòng khách.
Hệ thống camera độ phân giải cao không chỉ ghi hình mà còn ghi âm rõ ràng.
Lúc này, Trương đã dọn dẹp xong và lên nghỉ ngơi, Lưu và Trần cũng đã hoàn thành công việc và về phòng.
Chỉ còn mẹ của Trần Viêm Sơ ở phòng khách.
Tôi thấy bà lấy điện thoại ra gọi cho Dương Đan Ninh, bảo ta đến nhà chơi, rằng Trần Viêm Sơ uống say, không ai chăm sóc.
Bạn thấy sao?