8
"Dì à, dì buồn thật. Muốn dẫn người tham quan, dì dẫn về nhà mình mà tham quan, đến nhà con gì?"
"Nhà này, có liên quan gì đến nhà dì không?"
"Cô… …"
Trần Viêm Sơ thở dài, bước đến gần bà ngoại:
"Ông bà ngoại đi thôi, mẹ cháu dẫn nhầm đường rồi. Nhà mẹ cháu mua ở khu cao tầng phía sau, cách đây không xa."
Mẹ của Trần Viêm Sơ tức tối dẫn cả gia đình rời đi. Tôi liếc tấm thảm bẩn thỉu, tự nhủ phải dặn Lưu không cho người lạ vào nhà.
Trần Viêm Sơ nắm tay tôi, vẻ mặt áy náy:
"Tiểu Hạ, xin lỗi em, để em phải chịu phiền phức. Anh sẽ chuyện rõ ràng với mẹ, sau này chuyện này sẽ không tái diễn."
"Em đi ăn sáng đi, mang thảm đi giặt, chi phí trừ vào lương của ."
Tôi bật , vỗ nhẹ tay :
"Lương bao nhiêu chứ, lúc nào cũng đòi trừ. Em chỉ muốn dọa bố mẹ thôi, chứ gì có chuyện bắt họ trả tiền thật."
"Sao !"
---
Trần Viêm Sơ nghiêm túc, cau mày:
"Em phải tính tiền, mà phải đòi họ trả nhiều hơn nữa!"
"Hả?"
"Nếu em không tính tiền, mẹ sẽ lấy hết tổ yến, đồ trang trí trong nhà, cả mỹ phẩm, quần áo, túi xách của em mang đi biếu người khác đấy!"
"Không chỉ thế, còn cả đồ nội thất, đồ quý giá, không thứ gì còn lại đâu!"
Anh đầy thuyết phục:
"Em không biết mẹ đâu. Ông bà ngoại là dân quê, sinh bốn con , không có con trai, nên thường bị làng xóm coi thường. Mẹ học đến cao đẳng, sau này có việc , bà rất thích về quê khoe khoang."
"Lúc đầu, bà không chấp nhận em vì nghĩ gia đình em nghèo. Mẹ là người trọng sĩ diện, chỉ cần cho bà chút thể diện, bà chuyện gì cũng dám !"
Đúng là một người con hiếu thảo. Tôi xoa đầu , cũng là lý do tôi có thể nhẫn nhịn bố mẹ .
Chưa đầy lúc sau, điện thoại Trần Viêm Sơ reo. Tôi thoáng qua màn hình, là mẹ gọi.
Anh không bật loa ngoài, vẻ mặt , tôi đoán không có gì tốt đẹp.
Quả nhiên, cúp máy xong, khổ:
"Tiểu Hạ, mẹ hỏi liệu ông bà ngoại có thể đến nhà mình ăn trưa không. Món ăn thì nấu như hôm qua, mẹ bảo bà sẽ trả tiền."
"Mẹ đúng là hào phóng thật!"
Tôi hơi phục mẹ của Trần Viêm Sơ. Dù họ là cán bộ có biên chế, lương thực tế cũng không cao, trừ các khoản bảo hiểm, quỹ công đoàn gì đó, tôi đoán cả hai vợ chồng năm cũng chỉ kiếm khoảng mười mấy vạn.
Vậy mà bà ấy lại dám chi một vạn để mời cả gia đình mình đi ăn, thật không ngờ, khá hào phóng.
Nếu bà ấy muốn kẻ ngốc thì tôi cũng không có lý do gì để ngăn cản.
Đến bữa trưa, quả nhiên mẹ dẫn cả gia đình đến. Lần này, mọi người đều lịch sự hơn, cậu bé cũng không còn chạy nhảy lung tung.
Cả đoàn người trầm trồ ngắm nội thất và trang trí của biệt thự, chỉ thiếu mỗi việc đưa tay ra sờ.
"Khụ khụ."
Tôi hắng giọng, mẹ của Trần Viêm Sơ lập tức nở nụ :
"Con dâu à, chúng ta ăn cơm thôi."
—---
Trong bữa ăn, khi mẹ của Trần Viêm Sơ đầy tự hào về giá trị của những món ăn trên bàn, quả nhiên nhận sự trầm trồ từ mọi người:
"Trời ơi, đây không phải đang ăn cơm, mà là đang ăn vàng bạc đấy!"
"Chị Thúy Phân à, bình thường nhà chị ba bữa cũng ăn thế này sao? Cuộc sống thế này, tôi có mơ cũng không dám!"
"Phải trong bốn chị em chúng ta, chị là người thành công nhất. Công việc tốt, lấy chồng tốt, còn tìm con dâu xuất sắc như nữa!"
Mẹ của Trần Viêm Sơ tươi rói, không ngừng mời mọi người ăn thêm, rõ ràng rất hưởng thụ những lời khen ngợi này.
Sau bữa ăn, bà quả nhiên để họ gói mang về một số trái cây và thực phẩm. Động tác hào phóng, thoải mái như muốn tặng cả ngôi nhà cho họ.
Tất nhiên, bà cũng thu hoạch không ít. Ánh mắt ngưỡng mộ của họ hàng khiến bà đi đường cũng phải đứng thẳng lưng hơn.
Bạn thấy sao?