Luật Làm Dâu Của [...] – Chương 2

2

 

Nói thật, tôi cũng không biết mình một tháng kiếm bao nhiêu, vì tiền trong nhà đều do quản lý tài chính chuyên nghiệp lo liệu.  

 

Nếu mẹ của Viêm Sơ muốn tính toán rõ ràng thế, thì cứ theo bà ấy đi.  

 

Haiz, tiền đưa đến tận cửa mà người ta còn không thèm nhận.  

 

"Điều thứ ba, tôi chỉ có một đứa con trai, sau khi kết hôn tôi phải ở chung với con trai tôi."  

 

Nghĩ đến căn nhà rộng mười mấy phòng ngủ của mình, lần này tôi lập tức đồng ý không chút do dự.  

 

"Lại chuyện vui gì !"  

 

Viêm Sơ bưng bát bưởi đã bóc sạch vỏ bước ra, thân mật xoa đầu tôi.  

 

"Đang về điều kiện kết hôn với mẹ đây."  

 

Mẹ Viêm Sơ giật mình, có vẻ không ngờ tôi lại thẳng ra.  

 

"Mẹ là phải chứng nhận tài sản, sau khi cưới thì chia đôi, ai kiếm thì tự tiêu, không tính chung."  

 

Lời tôi vừa dứt, mặt Viêm Sơ lập tức biến sắc. Nhìn con trai lạnh mặt, mẹ cũng không vui:  

 

"Mẹ đã nhượng bộ rồi, mấy điều kiện này là giới hạn cuối cùng của mẹ. Bạn con vừa đồng ý cả rồi, con còn giận cái gì?"  

 

Viêm Sơ liếc mẹ một cái đầy ẩn ý:  

 

"Mẹ, hy vọng đến lúc đó mẹ đừng hối hận."  

 

Viêm Sơ biết rõ gia đình tôi, tôi giờ mới nhận ra chẳng tiết lộ gì với gia đình mình.  

 

Để vỡ bầu không khí gượng gạo, tôi chủ lấy quà ra.  

 

"Dì, đây là nhân sâm và đông trùng hạ thảo, tặng dì và bồi bổ sức khỏe."  

 

Mẹ Viêm Sơ mở hộp quà tinh xảo ra, lập tức che miệng kêu lên:  

 

"Trời ơi! Nhân sâm giả mà y như thật!"  

 

Hả?  

 

Tôi bà với vẻ bất lực:  

 

"Dì ơi, đây là nhân sâm núi thật đấy."  

 

"À haha, buồn thật, mua ở khu du lịch nào thế? Nhân sâm mà to đẹp thế này, nếu là thật thì vài trăm triệu cũng không mua !"  

 

Đây đúng là loại trai tôi từng mua với giá hơn 5 triệu tệ, tôi đã chọn loại tốt nhất để tặng họ, không ngờ bà ấy lại là người thế này.  

 

"Tiểu Hạ, em cất đi, bố mẹ còn trẻ, chưa cần dùng mấy thứ này."  

 

Viêm Sơ vỗ tay tôi, mỉm ánh mắt lại liếc mẹ mình.  

 

Bà mẹ lập tức gật đầu lia lịa:  

 

"Đúng đúng, đừng ăn nhỡ lại có vấn đề. Không biết mua rẻ ở đâu mà giả đến mức này!"  

 

Tôi im lặng, thu dọn đồ đạc lại. Được rồi, lớn tuổi thì dì gì cũng đúng.  

 

Ba người chúng tôi đang im lặng thì chuông cửa vang lên. Mẹ Viêm Sơ mừng rỡ đứng bật dậy:  

 

"Ai da, để tôi ra mở cửa, khách đến rồi!"  

 

"Ai da, Ninh Ninh, đến là rồi, mang quà gì! Trời ơi, cherry này đắt lắm, chắc phải 200 tệ một hộp! Người từng đi nước ngoài đúng là khác, tặng quà vừa sang vừa đắt!"  

 

Mẹ Viêm Sơ nắm tay một trẻ, thái độ niềm nở, thân thiện như ánh nắng mùa xuân, khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng khi đối xử với tôi.  

 

"Tiểu Hạ, để tôi giới thiệu, đây là Dương Đan Ninh, con lãnh đạo của tôi."  

 

"Cô ấy và Viêm Sơ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chúng tôi còn từng sẽ định hôn ước cho hai đứa!"  

 

trước mặt cao ráo, da trắng, ngũ quan bình thường biết cách ăn mặc, dáng người rất đẹp, cũng có vài phần xinh xắn.  

 

Tôi không gì, liếc Viêm Sơ một cái.  

 

vừa thấy , mắt sáng rực lên, giọng điệu nũng nịu vang bên tai tôi:  

 

"Anh Viêm Sơ, về mà không qua tìm em~"  

 

Trần Viêm Sơ nghe , nắm lấy tay tôi thoải mái:  

 

"Đúng là nên tìm em, cũng muốn giới thiệu Nhiệm Hạ với mọi người từ lâu rồi. Đây là Dương Đan Ninh, học cấp hai của . Còn đây là vợ , Từ Nhiệm Hạ."  

 

Ba chữ "vợ " như mũi dao đâm vào lòng Dương Đan Ninh và mẹ của Trần Viêm Sơ. Hai người họ đồng thanh phản đối:  

 

"Vẫn chưa cưới mà!"  

 

Tôi mím môi, liếc Trần Viêm Sơ đầy ẩn ý.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...