11
Mẹ của Trần Viêm Sơ thấy thì mừng rỡ, vội bước lên đỡ cánh tay :
"Viêm Sơ, con uống nhiều quá rồi. Vợ con thì sạch sẽ quá mức, người toàn mùi rượu thế này mà về phòng thì không hay. Hay là con qua căn hộ của mẹ ngủ tạm một đêm, để mẹ lấy mền cho con."
"Dương Đan Ninh, con giúp dì chăm sóc nó một chút, dì đi lấy mền ngay."
Nói xong, bà đẩy Dương Đan Ninh vào lòng Trần Viêm Sơ rồi nhanh chóng rời đi.
"Anh Viêm Sơ, ổn chứ?"
Dương Đan Ninh bước tới ôm lấy eo , ngước lên gương mặt đầy mê đắm.
Tôi siết chặt chiếc cốc trong tay, trong lòng lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Tốt lắm, Trần Viêm Sơ, mà không đẩy ta ra ngay, tuần sau chính là ngày giỗ của !
---
Rượu phản xạ của Trần Viêm Sơ chậm đi. Anh sững sờ vài giây, sau đó bỗng giật mình đẩy mạnh Dương Đan Ninh ra.
"Cái quái gì thế! Em gì ? Sao em lại ở đây? Ai cho em đến? Vợ đâu?"
Ha, năm câu thì câu cuối mới nghĩ đến tôi.
Dương Đan Ninh ấm ức :
"Là dì bảo em tới chăm sóc . Vợ thì chẳng quan tâm , giờ này chắc đang ngủ ngon lành."
"Mẹ gọi em đến? Chắc bà ấy điên rồi!"
Trần Viêm Sơ vượt qua Dương Đan Ninh, tức giận lao thẳng lên lầu, để lại đứng đó bối rối, không biết nên ngồi hay đứng.
Tôi uống hết cốc sữa trên tay, xem ra tối nay chưa hết chuyện để xem rồi.
Trần Viêm Sơ điên cuồng gõ cửa phòng bố mẹ . Mẹ vừa mở cửa, đã xông vào:
"Đi! Bây giờ hai người đi ngay cho tôi!"
"Viêm Sơ, con bị sao thế? Nửa đêm phát điên cái gì?"
Không thèm để ý đến mẹ mình, bắt đầu lục tung tủ quần áo. Tôi vội chạy đến kéo lại:
"Thôi nào, có gì để sáng mai ."
Thấy tôi, lập tức ôm chầm lấy, giọng đầy ấm ức:
"Vợ ơi, tức chết mất thôi!"
"Không , chuyện này không thể để yên!"
Dưới sự giận dữ của Trần Viêm Sơ, bố mẹ , vẫn mặc đồ ngủ và đi dép lê, phải ôm chăn chiếu quay về căn hộ nhỏ của họ.
---
Dương Đan Ninh cũng bị đuổi đi cùng. Ba người đứng ngoài cửa run rẩy trong gió lạnh, đập cửa mãi không . Cuối cùng, Trần Viêm Sơ mở cửa, quát lớn:
"Nếu mẹ không muốn cắt đứt quan hệ mẹ con, thì mau về căn hộ mà ở. Sau này đừng bao giờ đến đây nữa."
"Mẹ không hiểu sao lại sinh ra đứa con bất hiếu như con!"
"Mẹ nghĩ thế nào thì cứ nghĩ. Nhưng căn nhà này, mẹ đừng mơ ở nữa."
"Rầm!"
Trần Viêm Sơ đóng sầm cửa, kéo tôi lên lầu không ngoảnh lại.
Về phòng, tôi bật đoạn video đã quay cho xem. Khi nghe thấy mẹ mình rằng muốn và Dương Đan Ninh quay lại, giận đến mức mặt đỏ bừng.
Anh phớt lờ sự ngăn cản của tôi, ngay trong đêm dọn đồ của bố mẹ mình, rồi chở tất cả đến căn hộ của họ.
Sáng hôm sau, bố mẹ lại đến gõ cửa khóc lóc. Không biết gì, cuối cùng họ cũng phải lủi thủi rời đi.
Sau đó, họ vài lần cố chuyển về biệt thự, đều bị từ chối thẳng thừng.
Anh tuyên bố dứt khoát: nếu họ còn muốn cha mẹ của , thì phải sống riêng. Nếu còn định dọn về, sẽ bán căn biệt thự và chuyển sang thành phố khác, để họ không bao giờ tìm thấy.
Dưới sự cứng rắn của Trần Viêm Sơ, bố mẹ cuối cùng cũng yên phận, không còn chuyện nữa, sợ rằng cậu con trai duy nhất mà họ vất vả nuôi nấng sẽ quay lưng bỏ mặc họ khi về già.
"Vợ à, em không bao giờ phải lo chuyện mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu. Những chuyện đó là trách nhiệm của . Trước đây không tốt, sau này sẽ không nữa. Đây là thẻ lương của , trong đó còn hơn 200 ngàn, tất cả giao cho em. Xem như thay mặt bố mẹ bồi thường cho em."
Trần Viêm Sơ ôm eo tôi từ phía sau, tựa cằm lên vai tôi. Tôi vỗ nhẹ tay . Dù không kiếm nhiều tiền, người tốt, suy nghĩ đúng đắn, quan trọng nhất là… đẹp trai.
Người chồng này, tôi rất hài lòng.
-Hết-
Bạn thấy sao?