Đang chuyện, chuông điện thoại di của tôi lại vang lên.
Tôi thoáng qua tên người gọi, giơ tay nhận điện thoại, trầm giọng hỏi ta: “Bây giờ gọi điện thoại tới là muốn xem tôi chết hay chưa sao?”
Giọng mệt mỏi của Trần Minh ở đầu dây bên kia điện thoại truyền tới: “Nguyễn Nặc, em đừng náo loạn nữa không? Anh mệt chết đi .”
Lửa giận đè nén đã lâu của tôi trong nháy mắt bị ta đốt lên: “Tôi không chết cho mệt chết đi phải không?! Nếu mệt mỏi, còn gọi điện thoại gì?! Anh ôm Phương Hiểu một hơi xuống mười ba tầng, sao không nghe thấy mệt mỏi!”
“Chân Hiểu Hiểu bị trật, đưa ấy đến bệnh viện thì sao? Từ khi nào mà em trở nên nhỏ mọn như ?”
Trong lòng tôi một mảnh bi thương: “Đúng , tuy nhiên thiếu chút nữa tôi đã mất mạng, mà ta lại vừa vặn bị trật chân... Là tôi cố sự.”
Trần Minh không muốn nhiều lời với tôi, dứt khoát ngắt lời tôi: “Em ký tên lên thư thông cảm, việc này coi như đã qua, bây giờ em đang ở đâu?”
“Thư thông cảm? Thông cảm cho ai?” Tôi hỏi.
“Hiểu Hiểu, ấy cũng không cố ý, sạc điện thoại đột nhiên cháy mới có thể như …” Tôi nghe thấy Trần Minh sốt ruột giải thích thay cho Phương Hiểu, mặt không chút thay đổi cúp điện thoại.
Hiểu chưa? Ha ha, mà ta lại có thể ra.
Động tác của tôi vô cùng lưu loát kéo số điện thoại di của Trần Minh vào sổ đen, các loại tài khoản xã hội đều xóa bỏ tốt.
Tịch Hoan Hoan thấy tôi mím môi ngẩn người, liền hỏi: “Tên súc sinh Trần Minh kia còn gì nữa?”
Tôi không giấu ấy, Tịch Hoan Hoan vừa nghe liền xách túi lên vội vàng chạy ra ngoài phòng bệnh: “Đồ khốn kiếp, xem tớ phế ta như thế nào! Còn thư thông cảm! Anh ta lập tức cút xuống mười tám tầng địa ngục cho xong, ngay cả tớ cũng không thể thông cảm cho đôi cẩu nam nữ này!”
Tôi vội vàng gọi ấy lại: “Hoan Hoan, đừng !”
Tịch Hoan Hoan dừng bước, quay đầu không thể tưởng tượng nổi về phía tôi: “Sao ? Nguyễn Nặc, cậu đừng với tớ, đã đến lúc này rồi, cậu còn che chở cho ta?”
“Che chở cho ta?” Tôi lườm ấy một cái: “Tớ chỉ sợ ta lại tổn thương đến cậu, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn.”
Tịch Hoan Hoan nghe xong lời này của tôi, quả nhiên dừng bước: “Làm thế nào? Nói nghe thử xem.”
“Ly hôn trước, luật sư đã thu thập chứng cứ, khá đầy đủ rồi.”
Nói đến đây, tôi ngẩng đầu Tịch Hoan Hoan, hứng thú dạt dào hỏi ấy: “Cậu xem, chồng Phương Hiểu bây giờ có phải cũng cùng chiến tuyến với chúng ta không?”
“Vậy còn phải sao? Hiện tại đỉnh đầu ta đã thành thảo nguyên xanh biếc, còn khoản bồi thường lớn, đặt cái danh Đậu Nga cũng không oan cho ta.”
Tôi nghĩ một chút, : “Cậu xem, nếu tớ gửi một phần video cho ta sẽ như thế nào?”
Tịch Hoan Hoan không nhịn nở nụ : “Là một chủ ý không tồi.”
10
Trước đó, cho dù tôi biết trong lòng Trần Minh vẫn chứa Phương Hiểu, tôi cũng chưa từng trách ta.
Được người khác thích, chỉ là bởi vì ta ưu tú.
Cho đến khi tôi thấy hình ảnh hai người họ ôm nhau hôn nhau trong video...
Nếu chướng mắt Trần Minh, thì vĩnh viễn đừng quay đầu lại, tại sao còn muốn nhai một miếng cỏ khô quắt này?
Lần hỏa hoạn này, ta yên tâm thoải mái Trần Minh ôm xuống tầng, cũng không có bất kì biện pháp chữa cháy nào, thậm chí còn không kêu hàng xóm cùng nhau sơ tán.
Ngày đó may mắn hàng xóm tầng trên tầng dưới đều không ở nhà, bằng không còn không biết sẽ ra bao nhiêu tai họa.
Chính là ông xã đáng thương của ta, oan ức không thể kêu, lửa lớn liên tiếp đốt cháy bốn nhà, ta đều phải bồi thường.
Tôi nhờ luật sư giúp tôi hẹn chồng Phương Hiểu gặp mặt, lúc trước tôi đã gặp ta vài lần, người đàn ông này không có tướng mạo xuất chúng như Trần Minh, cao hơn ta khoảng năm xen ti mét, cách ăn mặc của ta, hẳn là gia cảnh cũng không tệ.
Bằng không lúc trước Phương Hiểu cũng sẽ không vội vàng kết hôn ngay sau khi xem mắt, chỉ là ta dường như thường xuyên đi công tác, lúc này mới cho Trần Minh cơ hội chiếm tổ.
“Nguyễn Nặc?” Anh ta tôi đang băng bó nửa người, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Tôi ừ một tiếng, chợt nghe ta : “Thật không ngờ bị thương nặng như .”
Tôi thở dài : “Nhờ phúc của vợ .”
Anh ta không gì, tôi mở máy tính bảng đưa cho ta: “Anh xem cái này trước đi, chúng ta chuyện sau.”
Video đã tôi cắt bớt và chỉnh lại tốc độ, chỉ trong năm phút ngắn ngủi đã diễn lại một tháng triền miên của bọn họ vô cùng tinh tế.
Tôi vốn cho rằng Lưu Minh Tùng thấy cảnh này sẽ nổi giận, ta lại bình tĩnh hơn tôi tưởng tượng nhiều.
Điều này cho tôi có chút kinh ngạc: “Lưu tiên sinh, ... không tức giận?”
Bạn thấy sao?