08
Về đến nhà, Trần Minh đang ngồi ở phòng khách chơi game, ta với người đối diện: “Hiểu Hiểu, em nắm chặt tay , cẩn thận đối phương đánh úp.”
Giọng điệu ta dịu dàng mà tôi chưa từng nghe qua, tôi giương mắt về phía ta.
Hai người chúng tôi bốn mắt nhau, ta trang phục mới của tôi tựa hồ có chút kinh ngạc, không gì.
Tôi đặt hành lý ở cửa, liền thẳng: “Em đi tắm rửa.”
Nước ướt tóc tôi, rửa đi một thân mệt mỏi, tôi còn đang suy nghĩ khi nào thì ngả bài với Trần Minh.
Ly hôn là không phải là không thể, lời này cũng không thể do ta ra.
Đoạn video giám sát vừa rồi tôi đã gửi cho luật sư, tôi tin một tháng này chứng cứ tôi lấy từ ta cũng không ít.
Tôi vừa lau tóc, vừa đi ra khỏi phòng tắm, người vốn đang chơi game trong phòng khách lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đột nhiên một mùi khét truyền đến, cửa phòng đóng chặt tựa hồ có khói bốc vào.
Tôi hoảng sợ, trước tiên gọi 119, sau đó dùng khăn tắm thấm nước chặn khe cửa lại.
“Trần Minh! Cháy rồi!”
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, căn bản không có người đáp lại.
Tôi cau mày, mở cửa phòng ngủ, thư phòng, phòng khách... tất cả đều không thấy bóng dáng của ta.
Tôi lấy di ra gọi điện thoại cho ta, chuông di vang lên liên tục cũng không có người nghe.
Tôi vừa ngẩng đầu liền thấy thân ảnh Trần Minh qua cửa sổ, trên cổ tay người ta ôm trong ngực đeo cái vòng tay sáu vạn bốn ngàn ba trăm tám mươi tám kia.
Anh ta chạy quá nhanh đến nỗi ngay cả đôi dép cũng bị mất một chiếc.
Anh ta cũng không quay đầu lại, chặn một chiếc taxi rồi dứt khoát rời đi.
Cả người tôi cứng đờ tại chỗ, tôi biết ta không tôi, trong lòng ta ngay cả một sợi tóc của Phương Hiểu tôi cũng không sánh bằng.
Nhưng tôi lại chưa bao giờ nghĩ tới, kho đối diện với sinh tử, ta sẽ không chút do dự bỏ lại tôi, người đã ở bên ta bảy năm.
Khói đặc tràn vào xoang mũi của tôi, khiến tôi chợt bừng tỉnh.
Cháy rồi, tôi phải nghĩ biện pháp tự cứu mình, nếu không tôi thật sự sẽ chết.
Tôi phải giữ mạng sống này và bắt bọn họ phải trả giá xứng đáng!
Tôi nghĩ hết tất cả biện pháp tôi có thể nghĩ, thậm chí mở điện thoại di dựa theo biện pháp tự cứu rồi theo, vẫn như cũ không thể nào ngăn cản lửa lan rộng.
Trong lòng tôi vô cùng hối hận, nếu biết như đã sớm lắp thiết bị báo cháy.
Nhưng mà trên đời này có ai biết trước tương lai, tôi cuộn mình ở một góc phòng, dùng khăn lông ướt quấn lấy miệng mũi của mình, tâm lý lại bắt đầu có chút hỗn loạn.
Trong khoảnh khắc tôi mất ý thức, tôi dường như nghe thấy tiếng chuông điện thoại di , cũng như tiếng còi báo .
09
Lính cứu hỏa đã cứu tôi, bởi vì báo cảnh sát quá muộn, lúc họ đến, lửa đã rất lớn.
Tôi sống ở tầng 13, cứu viện rất khó khăn.
Mặc dù toàn thân tôi bị bỏng hai mươi phần trăm, không tính kiểu tóc mới , mặt cũng bị hủy hoại, tôi cảm thấy mình rất may mắn vì còn sống.
Tịch Hoan Hoan tuyên bố muốn dẫn tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ, tôi lại : “Dẫn tớ đi thì có thể, tiền tớ không cần cậu trả.”
Vẻ mặt Tịch Hoan Hoan lập tức trầm xuống, con dao gọt hoa quả trong tay ấy đâm mạnh vào quả táo, một tay giơ lên trước mặt tôi, hung dữ hỏi tôi: “Nguyễn Nặc, cậu có ý gì! Cũng muốn phân chia rõ ràng với tớ sao?”
Tôi nhếch miệng , trong mắt mang theo lãnh ý thấu xương: “Bọn họ tớ như , dù sao cũng phải trả giá chút gì chứ?”
Tịch Hoan Hoan cũng sửng sốt, ấy trầm mặc ngồi trên ghế, tiếp tục gọt táo.
Sau một lúc lâu, ấy mới thần bí mở miệng : “Tớ biết cậu bị bọn họ đối xử tàn nhẫn, trước kia tớ tức vì cậu yếu ớt không đỡ nổi, bây giờ cậu như , trong lòng tớ lại càng không thoải mái.”
Cô ấy lại thở dài: “Tuy nhiên như cũng tốt, cậu lợi hơn một chút, bảo vệ tốt chính mình, cuộc sống sau này còn dài.”
Tôi gặm quả táo ấy nhét vào trong tay đã vỡ nát, trong lòng lại càng khó chịu, tôi gọi ấy một tiếng: “Hoan Hoan…”
Tịch Hoan Hoan giơ tay cắt ngang lời tôi: “Dừng lại, đừng những lời phiến kia, cậu cho tớ biết phải thế nào? Tớ nuốn giúp cậu.”
Tôi chuyện mình định ly hôn, hơn nữa còn chuyện mình muốn tìm Trần Minh kiện lên tòa án chia tài sản.
“Còn phải bắt tiện nhân kia bồi thường tiền, thương thế của cậu không thể lỡ , bất sản và tài sản vân vân.” Tịch Hoan Hoan khoanh tay đứng ở đầu giường của tôi, bình tĩnh giúp tôi phân tích.
“Yên tâm, một cái cũng không thể sót.”
Lần này xui xẻo không chỉ mình nhà tôi, còn có hai nhà trên tầng, có lẽ đời này của Phương Hiểu coi như xong.
Cũng không biết chồng tốt của tôi có thể giúp ta gánh vác nợ nần hay không?
Bạn thấy sao?