06
Tôi không đến nhà Trần Minh ăn cơm, ba mẹ ta vốn không muốn gặp tôi, nghe Trần Minh muốn tăng ca liền dứt khoát bảo chúng tôi hôm khác thì tới.
Tôi một mình đi đến nhà hàng lớn nhất Giang Thành, định ăn một bữa thật ngon.
Bây giờ tôi đã nghĩ thoáng, dù sao đang dùng tài sản sau khi kết hôn, tôi ăn mặc tiết kiệm để đổi thành xe tiền, bây giờ lại thành trang sức trên người người khác, tại sao chứ?
Tôi chỉ vào năm món đắt nhất trên thực đơn, hào phóng với người phục vụ: “Lấy cái này!”
Lượng đồ ăn Tây cũng không lớn, tùy tiện năm món này đã tốn của tôi ba ngàn đồng.
Tôi vừa đau lòng, vừa vùi đầu ăn, khi ngẩng đầu tôi liền thấy một thân ảnh quen thuộc, tay cầm bó hoa đi về phía một cái bàn cách đó không xa.
Tôi ta đưa bó hoa cho Phương Hiểu, sau đó lấy ra một chiếc vòng tay tự tay đeo lên cổ tay ta.
Tôi cố gắng mở to hai mắt, muốn rõ ràng chiếc vòng tay giá sáu vạn bốn ngàn ba trăm tám mươi tám này rốt cuộc trông như thế nào.
Nhưng căn bản không rõ lắm, nước mắt đã sớm mờ hai mắt của tôi.
Cũng may cây xanh bên cạnh bàn ngăn trở bộ dáng chật vật của tôi, mới có thể để giữ cho tôi một tia thể diện cuối cùng.
Nhân viên phục vụ bên cạnh thấy tôi đột nhiên rơi nước mắt đầy mặt, hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Thưa quý khách, quý khách bị rụng răng rồi à?”
Tôi lắc đầu : “Do những món này ăn quá ngon.”
Đúng , ăn ngon quá, đây là lần đầu tiên trong đời tôi ăn món đắt như .
Tôi nhét miếng gan ngỗng cuối cùng vào miệng, quấn chặt chiếc áo khoác cũ tôi mua năm ngoái, rời khỏi nhà hàng này.
Người đàn ông phía sau đang hát chúc mừng sinh nhật cho Phương Hiểu, nghệ sĩ đàn dương cầm của nhà hàng hết sức thân thiện đệm nhạc cho ta.
Nhân viên phục vụ đưa tôi ra ngoài cửa, lễ phép một câu: “Hoan nghênh quý khách trở lại.”
Tôi khẽ gật đầu, xem như đồng ý.
Nhưng chỉ có tôi biết, tôi sẽ không đến, không bao giờ đến nữa.
Chỗ này không thích hợp với tôi, cho dù cố gắng dung nhập vào cũng sẽ không hợp.
Người cũng giống như , người không thích hợp với tôi, chung quy không giữ .
07
Sau khi trở về, tôi liền xin ra nước ngoài, vừa lúc công ty ở Bắc thành có một nghiệp vụ thiếu người, liền phái tôi đi.
Tối hôm đó Trần Minh trở về rất muộn, tôi nằm trên giường nhắm mắt giả bộ ngủ.
Anh ta trở về tôi rất bất ngờ, xem ra coi như là kinh hỉ thêm lễ vật, cuối cùng ta vẫn không liếm người.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Minh còn chưa tỉnh ngủ tôi đã xách vali rời đi.
Thời gian ra nước ngoài chỉ có một tháng, tôi đã lấy lại tinh thần.
Đây là lần đầu tiên tôi biết, thế giới này thiếu Trần Minh hoàn mỹ như thế nào.
Tôi thích ăn cái gì mặc cái gì cũng , hoàn toàn không cần lo lắng sở thích của Trần Minh.
Tôi mua đai lưng mình thích, mua một con ngựa gỗ, một mình sống trong một thành phố xa lạ.
Thời gian một tháng thoáng qua, tôi ngồi trên tàu cao tốc trở về, buồn bực ghi chép theo dõi trước cửa nhà.
Tôi đi một tháng, số ngày hai người họ cùng nhau về nhà là ba mươi ngày.
Lúc đầu vẫn duy trì khoảng cách, sau đó rất tự nhiên ôm nhau, rồi đến cuối cùng hai người họ không coi ai ra gì mà hôn môi.
Tôi cho rằng mình sẽ đau lòng, trong lòng tôi lại không có loại đau đớn kia.
Tôi thậm chí còn muốn gửi cho Trần Minh một tin nhắn chúc mừng, chó liếm nhiều năm như , cũng coi như cuối cùng ta cũng tan hết mây để thấy ánh trăng.
Tôi vuốt cằm suy nghĩ, chắc lần này trở về Trần Minh sẽ đề nghị ly hôn với tôi?
Tôi ác ý gửi tin nhắn cho Trần Minh: “Ông xã, hôm nay em sẽ về.”
Trần Minh đang hưng phấn, ôm giai nhân căn bản không rảnh để ý tới tĩnh trên điện thoại di .
Bạn thấy sao?