Lửa Thiêu Lụi Tình – Chương 3

03.

Phản ứng của ta so với trong tưởng tượng của tôi còn mãnh liệt hơn nhiều, tôi cắn chặt răng, tim nhảy dựng.

“Trần Minh.”

Tôi gọi cả tên cả họ ta, cảm trên mặt ta rõ ràng đứt gãy.

Tôi thay dép đi tới bên cạnh ta ngồi xuống, giống như không có chuyện gì xảy ra, ra vẻ thoải mái : “Em theo dõi gì? Chỉ là vừa mới trở về có hàng xóm cho em biết giúp người phòng bên lấy chuyển phát nhanh.”

 

“Vừa lúc đi lấy đồ chuyển phát nhanh, thấy có chuyển phát nhanh của Hiểu Hiểu liền mang về.” Anh ta vừa chơi game, vừa không kiên nhẫn giải thích một câu.

 

“Lần sau lấy chuyển phát nhanh cũng nên với em một tiếng, em ôm cái hộp này về rất nặng.” Tôi .

Nghe tôi như , Trần Minh không cảm thấy bất ngờ chút nào. Nhiều năm vẫn như , mặc kệ ta cái gì, tôi đều nhịn xuống.

 

Tịch Hoan Hoan ngay cả Ninja rùa cũng không nhịn , ấy không sai. Nhưng bây giờ, đối với những ngày như đột nhiên tôi thấy có chút chán ghét.

“Bà xã, một thân đầy thịt này của em thật sự là uổng phí, cái hộp nhỏ như cũng không ôm nổi. Được, lần sau loại kiện lớn này gửi cho , đi lấy giúp em.”

Mỗi lần ta đều như , trước đây tôi vẫn cảm thấy mình béo, trình độ học vấn không đủ cao, tỷ lệ dáng người không đủ ưu việt...

Sau đó, tôi học một từ mới trên mạng, họ nó gọi là PUA.

Tôi cao một mét sáu tám, thể trọng chỉ có một trăm mười cân, thật sự không béo như ta .

Tôi không muốn để ý đến ta nữa, quay đầu vào phòng ngủ.

Bên ngoài Trần Minh còn đang gọi tôi: “Bà xã, đói bụng, em mau nấu cơm đi.”

Lần đầu tiên tôi không muốn để ý đến ta, mùi hoa lan kia tựa hồ còn quanh quẩn ở chóp mũi tôi, tay tôi cầm điện thoại di dần dần siết chặt.

 

Hai người bọn họ phải ở gần nhau bao nhiêu mới có thể nhuốm mùi nước hoa của ta? Là ôm sao? Hay là cái khác…

Tôi khống chế không chính mình suy nghĩ lung tung, tôi cũng không ngăn sự phẫn nộ của tôi, sau khi tức giận trong lòng của tôi lại trở nên trống rỗng.

Yêu một người đàn ông không mình, thật sự… rất vô nghĩa.

Tôi mở điện thoại ra đặt một cái camera lỗ kim, có lẽ Trần Minh chờ bên ngoài lâu đến mức mất kiên nhẫn, dứt khoát  đi tới mở cửa phòng ngủ.

“Bà xã? Em sao ?”

Tôi quay người lại mỉm với ta: “Ông xã, hôm nay em có hơi mệt, chúng ta đặt chút đồ ăn đi?”

Trần Minh cau mày tôi chằm chằm nửa ngày, cuối cùng vẫn đồng ý: “Được rồi, đồ ăn bên ngoài không thể ăn nhiều, em xem gần đây bụng nhỏ của em to lên rồi kìa.”

Tôi đưa tay sờ bụng mình, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Nói không chừng là em mang thai?”

“Điều này không thể!” Trần Minh giống như hét lên.

 

Tôi yên lặng ta, hỏi ngược lại: “Sao lại không thể?”

Anh ta không gì, phiền não gãi tóc, rồi quay đầu rời đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...