Lửa Thiêu Lụi Tình – Chương 11

Hôm nay là ngày tôi phải trải qua ca phẫu thuật thứ ba nên tôi không có mặt tại tòa.

Lúc đưa tôi vào phòng phẫu thuật, Tịch Hoan Hoan nhéo mặt tôi một cái, : “Đi đi, chờ lần này cậu đi ra, hẳn là sẽ có tin tức tốt.”

Tôi cũng nghĩ .

 

Kết quả không ngoài dự liệu, tội trùng hôn, bị tù dưới hai năm, Trần Minh bị phán một năm.

Tội hỏa hoạn bị tù từ ba năm đến bảy năm, Phương Hiểu bị phán ba năm, tổn thất tài sản cùng với chi phí chữa bệnh cộng lại, tổng cộng bồi thường cho tôi ba trăm bảy mươi hai vạn.

Biết kết quả này, tôi cũng có chút rung .

Nếu lúc đó khi có hỏa hoạn, Phương Hiểu không chạy trốn, có lẽ cũng sẽ không rơi vào trạng này.

Phạm tội thì phải bồi thường, không ai có thể công chúa toàn thế giới, trên đời này sẽ không có người thích ta giống Trần Minh nữa.

Bởi vì ta phạm tội nên đứa nhỏ do Lưu Minh Tùng nuôi dưỡng.

Vì thế, Lưu Minh Tùng còn cố ý tặng cho tôi một giỏ trái cây.

Anh ta , một khi đàn bà muốn tàn nhẫn thật đúng là đáng sợ.

Tôi không gì.

Có thể thiếu nữ ngây thơ, ai nguyện ý hao hết tâm tư lục đục với nhau chứ?

 

15

Khi vết sẹo của tôi chữa trị đến lần thứ sáu, vết sẹo trên mặt đã rất nhạt.

Lúc này, Trần Minh cũng thả ra.

Bởi vì ngồi tù một năm, ta bị công ty đuổi việc, nghe ta về quê bất sản, tôi cũng không hỏi nữa.

Cho đến hôm nay mẹ tôi gọi điện thoại tới: “Nặc Nặc, bây giờ con đang ở đâu? Trần Minh tới nhà tìm con.”

Cũng may lúc trước tôi đã toàn bộ chuyện xảy ra giữa tôi và Trần Minh cho mẹ tôi, nên người trong nhà nhắc tới Trần Minh trước mặt tôi đều cẩn thận từng li từng tí.

 

“Mẹ, con công ty cử ra ngoài công tác, Trần Minh không tìm thấy con, mẹ yên tâm. Đúng rồi, ta không phiền nhà mình chứ?” Tôi hỏi.

 

Mẹ tôi thở dài: “Bị ba con đánh rồi đuổi ra ngoài, ba mẹ cậu ta tới hai lần đều bị đuổi đi.”

“Nếu không chúng ta bán căn nhà đó rồi mua lại một căn khác?” Tôi đề nghị.

Mẹ tôi lại không muốn: “Người xung quanh đều là người quen, ở chỗ khác mẹ cũng không muốn.”

Tôi không có cách nào với mẹ tôi, mẹ tôi lại với tôi: “Em trai con ngày hôm qua mượn hơi rượu đánh Trần Minh một trận, mẹ và ba con ở một bên , lúc lâu sau mới kéo bọn họ ra, chắc chắn lần sau nhà bọn họ không dám tới nữa đâu.”

Tôi thoáng thở phào nhẹ nhõm, còn thêm: “Mẹ, thay con cảm ơn A Triết, lần sau đừng thủ nữa, nếu như bị bọn họ lừa gạt, A Triết còn trẻ mà.”

Cuộc sống của tôi đã đầy khó khăn rồi, tôi không bao giờ muốn người nhà bị tôi liên lụy nữa.

 

“Nặc Nặc, có một chuyện mẹ cũng không biết có phải là thật hay không, mẹ nghe dì Trương của con Trần Minh đưa ra thư thông cảm cho Phương Hiểu, một phần kia của cậu ta không trả lại.”

Lúc nghe đến đó, tôi không có cảm giác gì, lời mẹ tôi kế tiếp lại cho lưng tôi phát lạnh.

“Bây giờ trên người cậu ta không có đồng nào, còn không có thu nhập gì, người trong nhà cậu ta nghe con cùng Trần Minh ly hôn, Phương Hiểu còn bồi thường cho con một số tiền lớn, liền ép cậu ta bằng bất cứ giá nào cũng phải kéo con về…”

Thì ra nhà bọn họ lại có chủ ý như ?! Cũng may tôi đã sáng suốt đề phòng, từ sau vụ hỏa hoạn, ngoại trừ người nhà và Tịch Hoan Hoan tôi không liên lạc với ai nữa.

“Mẹ, nhảy một lần vào hố lửa là đủ rồi, sao dám nhảy lần thứ hai chứ?”

“Vậy là tốt rồi, con là phụ nữ, đi ra ngoài phải cẩn thận một chút. Nếu như có thể gặp người thích hợp, cũng đừng bài xích…”

 

16

Mặt của tôi ước chừng chữa trị hai năm mới xem như có hình người, làn da trên người còn không chữa trị hoàn toàn, tôi thích mặc áo dây hở lưng cùng quần đùi cũng không thể.

 

Tôi tìm váy dài với tay áo ngắn che khuất vết sẹo trên người, lại một lần nữa đi uốn tóc.

Để che dấu vết trên mặt, tôi bắt đầu trang điểm rất dày.

Bởi vì chữa trị vết sẹo, cằm của tôi so với ban đầu ngắn hơn một chút, sống mũi cũng thẳng lên không ít, cả người trở nên tinh xảo hơn rất nhiều, coi như là nhân họa đắc phúc.

Tịch Hoan Hoan lấy tôi ra trêu ghẹo: “Bây giờ cậu cũng có mấy phần tiền vốn để tìm tiểu thịt tươi rồi, vừa là phú bà, vừa là mỹ nữ... Chậc chậc…”

Tôi nở nụ : “Mấy đồng tiền kia của tôi đâu có gọi là phú bà, còn phải tìm một công việc mới .”

Đương nhiên trước đó, tôi còn trở về thăm người nhà một chút.

Sau khi thấy tôi, bọn họ mới biết lúc trước tôi bị thương như thế nào.

Em trai tôi lại tức giận đến nghiến răng: “Lúc trước em ra tay quá nhẹ.”

Tôi ôm nó một cái rồi : “Đừng tức giận, không liên quan đến chúng ta, sau này sẽ dần dần tốt hơn thôi.”

Trên đường đến nhà ga, tôi lại một lần nữa đụng mặt Trần Minh, vẻ mặt tôi bình tĩnh sát vai với ta, giống như gặp một người xa lạ trên đường.

Anh ta cũng không nhận ra tôi, tôi ta vì hai quả đào mà cò kè mặc cả với người khác, bình tĩnh xách túi đi vào nhà ga.

 

Những ngày sau đó có người muốn giới thiệu cho tôi một người trai mới.

Tôi đều từ chối, nhân sinh không chỉ có , công việc và xã giao tôi từng vì mà bỏ lại, hôm nay phải nhặt về.

Có lẽ một ngày nào đó, tôi tự tin tự lập, ở thế gian này sống thành thạo, khi đó còn có thể gặp người muốn bên nhau cả đời, cứ chờ đến lúc đó rồi sau.

- Hết -

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...