Lửa Thiêu Lụi Tình – Chương 10

13

Sau khi ra khỏi tòa án, Trần Minh ngăn cản tôi.

“Nặc Nặc.”

Tôi giơ tay ngắt lời, vào mắt ta nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Anh Trần, xin hãy gọi tôi là Nguyễn.”

 

Trần Minh cau mày: “Anh chỉ lo lắng cho em, em thế nào rồi?”

Tôi ở trong bệnh viện gần năm tháng, trái tim đã sớm vững như bàn thạch, nghe ta yếu thế, vẫn không có hành gì.

“Như thấy, rất tốt. Tôi không bị trật chân, có gì quan trọng?”

Nghe thấy lời của tôi, Trần Minh có chút không vui: “Tại sao bây giờ em lại thành như ?”

Khóe miệng tôi giật giật: “Đúng , ngay từ đầu khi tôi theo đuổi , thích Phương Hiểu, lại luôn giữ khoảng cách với tôi, tôi cho rằng là một chính nhân quân tử.”

Nói đến đây, tôi lại nở nụ , ngước mắt về phía ta lần nữa: “Sau đó Phương Hiểu kết hôn, cầu hôn tôi, tôi nghĩ đã hoàn toàn buông xuống.

Nhưng không ngờ cũng là một kẻ nhân cách kép, có thể giữ khoảng cách với tất cả mọi người ngoài Phương Hiểu, duy chỉ có ta là không thể.

Trần Minh, biết hành vi này của gọi là gì không?”

Tôi bộ dáng ngơ ngác sững sờ của ta, lại tiếp: “Cái này gọi là chủ nghĩa ích kỷ cực đoan, thật sự thích ta sao? Chưa chắc đâu. Nếu thật sự thích ta, sẽ không không quan tâm cái của mọi người, sau khi ta kết hôn còn dây dưa không rõ với ta. Anh chỉ chính mình, đối xử tốt với ta cũng chỉ là do muốn mình nổi bật mà thôi.”

Tôi thu hồi tầm mắt, với Tịch Hoan Hoan đang đẩy xe lăn: “Hoan Hoan, chúng ta đi thôi.”

Trần Minh thấy chúng tôi muốn đi, còn muốn đuổi theo, bị Tịch Hoan Hoan ngăn lại: “Trần Minh! Cô ấy thích nhiều năm như , lúc đi học thay mua cơm chân chạy, công ty thực tập năm tư vốn là xuất của ấy, cũng là ấy tự nguyện rời khỏi tặng cho , sau đó hai người kết hôn ấy lại bỏ tiền cùng nhau mua nhà... Từng chuyện này, cho dù mang đến phiền toái cho , chỗ tốt cũng không đến mức không có chút nào chứ? Bây giờ ấy đã bị giày vò thành bộ dạng này, cũng không bỏ qua cho ấy sao?”

Lần này Trần Minh không đuổi theo nữa, tôi và Tịch Hoan Hoan cũng không gì.

 

14

Sau đó Trần Minh đổi số gọi điện thoại cho tôi, ta hối hận rồi.

 

Tôi chỉ cảm thấy buồn : “Tôi cũng hối hận.”

Trần Minh bên đầu kia điện thoại có chút vui vẻ: “Em cũng hối hận sao? Chúng ta hòa không? Anh sẽ chung cư cách không xa công ty em…”

Tôi ngắt lời ta: “Anh Trần, có lẽ hiểu lầm rồi, tôi chỉ hối hận vì đã theo đuổi nhiều năm như , phí hoài bảy năm thanh xuân của tôi, còn hủy hoại nửa đời sau của mình.”

 

“Không, thật sự đã buông bỏ Phương Hiểu, mai sau sẽ không lui tới với ấy nữa, để sau này chăm sóc em không?”

Là giọng điệu cả đời tôi chưa từng nghe qua, tôi đã sớm không còn ngạc nhiên.

“Chăm sóc tôi? Không cần, tôi còn chưa muốn chết.”

“Nặc Nặc, xin em, cho một cơ hội chuộc tội không? Anh biết sai rồi.”

Anh ta ở đầu dây bên kia năn nỉ.

Tôi trầm mặc một lát mới : “Trần Minh, có biết hai mươi phần trăm bị bỏng là cảm giác gì không? Bây giờ lấy một bình nước sôi ngâm toàn bộ cánh tay vào cũng không cảm nhận ! Tôi mệt rồi, từ nay đừng gọi điện cho tôi nữa.”

Cúp điện thoại, tôi thuận tay cho số điện thoại này của ta vào danh sách đen.

Tôi biết sau này ta có lẽ cũng không có cơ hội gọi điện thoại cho tôi nữa, bởi vì luật sư cho tôi biết, vụ án tố cáo Trần Minh và Phương Hiểu trùng hôn hôm nay mở phiên tòa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...