Tôi mua tài khoản WeChat của thái tử gia Bắc Kinh với giá 9.9 tệ.
Tôi biết rõ đây chắc chắn là một tên lừa đảo.
Thế là tôi gửi cầu kết : “Tôi là của .”
Sau đó, tôi tỏ mỗi ngày, đòi ta gửi ảnh cơ bụng cho tôi.
Mỗi ngày đeo bám, cuối cùng sau một tháng tôi đã tán đổ ta.
Tên lừa đảo nghiêm túc đương với tôi.
Một ngày nọ, tôi thấy tin đồn của ta và một nữ minh tinh trong giới giải trí.
Tôi nhân cơ hội căng: “Chia tay hoặc chuyển 500.000 tệ để dỗ tôi.”
Chưa đầy một lúc, tài khoản ngân hàng của tôi nhận 500.000 tệ.
Ủa, nghiêm túc luôn hả?
1
Tôi bỗng chốc thấy hoang mang.
Lên mạng tra cứu cả buổi.
Đây là rửa tiền, hay giả chuyển khoản? Liệu cuối cùng tiền sẽ tự nhiên biến mất không?
Nhỡ đâu cảnh sát mời tôi đi uống trà thì sao?
Lo lắng, tôi nhắn tin cho ta: “Tôi không chơi nữa, tôi không cần tiền của .”
Anh ta có vẻ còn sốt sắng hơn cả tôi: “Sao , mới quen nhau một tháng đã định bỏ tôi rồi?”
“Chúng ta có gì thì rõ ràng, sao em lại đòi chia tay?”
“Không phải em bảo tôi chuyển tiền sao? Nói đi, tại sao muốn chia tay?”
“Vì tôi thấy tin và Lâm Thi Thi, có rồi.”
Mặc dù , tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình vẫn đang diễn trò đương này.
Thực sự thì, tên lừa đảo này cũng tội ghê.
Chát với tôi cả tháng trời, không lừa xu nào.
Giờ còn phải bù thêm 500.000 tệ, nghĩ mà cũng thấy hơi áy náy.
Đang nghĩ ngợi, ta gửi tin nhắn thoại.
Bên trong là giọng nam trầm ấm: “Giang Lai, chúng ta gặp nhau đi.”
2
Gặp cái gì mà gặp.
Không gặp thì còn gọi là qua mạng.
Gặp rồi chắc chỉ có đường đi Myanmar.
“Tôi không gặp.”
“Tại sao?”
“Ảnh toàn chỉnh sửa, gặp ngoài đời là mất giá. Anh gửi số tài khoản đi, tôi nhận sẽ chuyển lại.”
Anh ta cuối cùng không trả lời nữa.
Tôi mang dép xỏ ngón ra ngoài mua bữa tối.
Khi xách túi đồ ăn định về căn hộ, mò túi quần đùi.
Trống rỗng.
Ví của tôi không thấy đâu.
Chứng minh nhân dân, thẻ ngân hàng, thẻ ra vào đều không còn.
Tôi đi ngược lại dọc đường tìm vô ích.
Không vào nhà, tôi quyết định đến đồn cảnh sát gần đó báo mất.
Cảnh sát thái độ rất nhẹ nhàng, an ủi tôi rằng sẽ kiểm tra camera, bảo tôi về nhà chờ tin.
Vừa bước ra khỏi đồn, thái tử gia giả gọi video cho tôi.
Ủa, tôi gặp sẽ mất hình tượng, thật sự muốn tôi chết tại chỗ luôn hả?
Tôi lập tức đưa camera đối diện cổng đồn cảnh sát.
Trong khung hình hiện lên một… chàng đẹp trai?
Trời đất, lần này lại chơi thật hả?
Người này sao giống thái tử gia Bắc Kinh thế?
“Em phạm pháp rồi à?” Đúng là thái tử gia, cách chuyện cũng khác người.
“Anh mới phạm pháp, tôi chỉ mất ví thôi.”
Đầu dây bên kia ngớ người một lát: “Ngoan, mua cái mới cho em.”
Thôi đi, đẹp trai bên kia, đừng là sản phẩm AI nhé? Mang gương mặt thái tử gia, những lời mơ hồ, những chuyện chẳng ai ngờ.
Tôi bây giờ chỉ sợ bị “bán thận” thôi.
“Không cần đâu.” Tôi cũng chẳng có tâm trạng chuyện phiếm, “Tôi phải về đây.”
Lấy cớ về nhà, tôi cúp máy.
Thật ra thì tôi còn chẳng vào nhà.
Thế là tôi ngồi thẫn thờ trước cửa đồn cảnh sát, cảm thán sao mọi chuyện đều chẳng suôn sẻ.
Chưa bao lâu, một chiếc Maybach đỗ ngay trước mặt tôi.
Từ trên xe bước xuống, là thái tử gia thật sự trong bộ vest đen—Tạ Huyên.
Khi tôi còn đang ngẩn ngơ há hốc mồm, một cảnh sát đi tới bên cạnh.
“Em , em xem đây có phải ví của em không?”
Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức chạy lại: “Đúng rồi, đây là ví của tôi! Cảm ơn cảnh sát!”
Chú cảnh sát mỉm : “Lúc nãy đi ra ngoài, thấy nó bị vứt trong bụi cỏ. Em kiểm tra lại xem giấy tờ có đủ không?”
Tôi lục lại một lượt, biết ơn trả lời: “Chỉ thiếu thẻ ra vào thôi, còn lại đều đủ cả.”
Chú cảnh sát vỗ vai tôi: “Đừng buồn nữa. Dù tiền mặt trong ví bị mất hết, ít nhất chứng minh thư và thẻ ngân hàng vẫn còn.”
Một câu khiến tôi suýt rơi nước mắt.
Mà cũng chẳng rõ có phải buồn thật hay không.
Thật ra, trong ví tôi chẳng có tiền mặt.
Vì ban đầu đã không có đồng nào rồi.
3
“Đừng buồn bã nữa, mất bao nhiêu tiền? Anh bù cho em.” Tạ Huyên nghe hết đoạn hội thoại của tôi với cảnh sát.
Tôi thật sự không muốn thừa nhận mình không có một xu.
“Không cần đâu.”
“Sao lại không cần? Vậy còn 500.000 tệ chuyển cho em?”
“Tôi sẽ trả lại .”
Anh ta gõ nhẹ lên đầu tôi, giọng nghe có vẻ bực: “Anh có ý đó à? Giang Lai, tại sao em không dám ngẩng mặt ?”
Vì tưởng là lừa đảo, hóa ra lại là người thật.
Giờ thế nào tôi cũng giống lừa đảo hơn.
Tôi chột dạ không sao?
“Em , bây giờ lừa đảo nhiều lắm. 500.000 tệ không phải số tiền nhỏ, không tùy tiện chuyển cho người khác đâu.”
Chú cảnh sát đứng bên nghe cuộc đối thoại, lập tức cảnh giác, bắt đầu răn dạy tôi.
“Không phải, không phải đâu.” Tôi vội xua tay, lắc đầu. “Là ấy chuyển tiền cho tôi.”
Chú cảnh sát cau mày, như thể không tiêu hóa nổi chuyện mình vừa nghe.
“Em muốn trả tiền lại cho , là muốn chia tay với sao?”
Còn chưa thật sự quen nhau, gì có chuyện chia tay?
“Giang Lai, là kiểu người rồi không dễ chia tay đâu. Là em chọc vào trước, thì em phải chịu trách nhiệm đến cùng.”
Khuôn mặt này tôi đã từng thấy trên tin tức, lúc đó chỉ cảm giác ta cao ngạo, khó gần.
Giờ trong đầu tôi chỉ nghĩ tới một hình ảnh…
Liệu ta có đánh người không nhỉ?
“Anh chuyển cho em 5,2 triệu, chúng ta không nhắc tới chia tay nữa!”
4
Đến lượt cảnh sát lên tiếng khuyên ta.
“Chàng trai, 5,2 triệu tệ không phải số tiền nhỏ, cậu cũng không nên bốc đồng. Hai người quen nhau bao lâu rồi?”
Tạ Huyên thật thà trả lời: “Một tháng.”
Chú cảnh sát gần như muốn khuyên răn hết lời: “Mới quen một tháng mà cậu đã định đưa hết gia sản cho người ta sao?”
Nói rồi, tôi bằng ánh mắt đầy phức tạp.
Trời đất ơi, sao tôi lại có cảm giác mình giống kẻ lừa đảo ?
Chưa kịp đến lượt tôi giải thích, Tạ Huyên đã thẳng: “Không phải ấy đòi, là tôi nhất quyết muốn cho ấy.”
Anh ta còn tiếp tục dụ dỗ tôi: “Thêm ảnh cơ bụng mỗi ngày gửi cho em, thế nào?”
Đừng chứ, cái này thực sự khiến người ta khó từ chối.
“Giới trẻ bây giờ thật là…” Chú cảnh sát ngẩn người, “Cậu cũng nên cẩn thận chứ, trông chẳng khác nào vừa bị lừa vừa bị lừa tiền.”
Anh ta , nụ đẹp đến mức tôi hơi choáng váng.
“Không sao, tôi là kiểu người mù quáng.”
Nói xong, ta lắc nhẹ chiếc điện thoại trong tay.
Chỉ trong chốc lát, điện thoại của tôi báo tài khoản vừa nhận 5.201.314 tệ.
5
Chú cảnh sát không chịu nổi nữa, để mặc chúng tôi, còn tôi bị Tạ Huyên mời lên xe bằng một cái vẫy tay.
Anh ta ngồi cạnh tôi, tôi chỉ dám liếc trộm vài lần, cuối cùng cúi gằm chằm chằm vào đôi dép xỏ ngón mình đang mang.
Ngón chân cứ cử lên xuống… Sớm biết thế này tôi đã mang giày thể thao rồi!
‘Nói đi, thành thật khai báo”
“Khai cái gì?” Có lẽ do điều hòa trong xe mở hơi mạnh, tôi cảm thấy không yên chút nào.
“Em tán tỉnh tôi bao lâu nay, lần nào tôi muốn gặp, em đều viện cớ từ chối. Vậy, em đang lừa dối cảm của tôi à?”
“Không có, không có.”
Rồi đấy, giờ đây xe sang, trai đẹp chẳng giống giấc mơ chút nào.
Giống gánh nặng thì đúng hơn.
Nếu tôi lỡ sai, liệu có bị ném xuống sông cho cá ăn không nhỉ?
Sao tôi biết ta không phải kẻ lừa đảo chứ?
Tôi vội vàng khai thật: “Tôi thật sự không lừa , tôi thật lòng thích . Nhưng cũng biết đấy, khoảng cách giữa chúng ta quá lớn. Tôi nghĩ chúng ta không hợp, gia đình chắc chắn cũng không chấp nhận tôi, nên tôi phải rút lui kịp thời.”
Đây đúng chuẩn câu thoại trong tiểu thuyết, tôi tự hào về sự thông minh của mình.
Thời gian như hóa đá.
Anh ta cuối cùng thở dài, lấy điện thoại ra, đọc theo dòng chữ trên màn hình: “Tôi đang hỏi em, tại sao tự nhận mình: ngoại hình sáng tạo, sống cần dũng khí. Không cần vẽ tranh bánh vẽ, tự mặt đã có. Xấu đã đành, còn không biết đối nhân xử thế nhẹ nhàng chút để bù lại.”
Hả? Gì cơ?
Thấy tôi ngơ ngác, ta tiếp tục : “Trông cũng đẹp mà, phải không?”
Thì ra tôi tự bắn tín hiệu cho đồn cảnh sát, mà lại triệu tập người thật đến.
“Nếu em thích tôi đến , hôm nay theo tôi về nhà đi.”
6
“Khoan, như thế không phải hơi nhanh sao?”
“Giờ em còn không vào nhà. Em có lựa chọn nào khác à? Hơn nữa thẻ ra vào của em mất rồi, tôi phải nhờ người kiểm tra xem chỗ em đang ở có an toàn không.” Tạ Huyên lại ghé sát, “Sao thế, sợ tôi ăn em à?”
Chỉ cần không phải ăn thịt sống thì thật ra cũng chẳng có gì phải sợ.
“Không phải, chúng ta vừa mới gặp, tôi chưa chuẩn bị để gặp gia đình .”
“Nhà tôi chỉ có mình tôi.”
Lọt vào hang sói?
Tôi không khỏi nhíu mày ta.
Anh ta , câu khiến tôi càng thêm muốn độn thổ: “Tôi chỉ tò mò thôi, lúc trước em tán tỉnh tôi , vừa thấy mặt tôi là muốn ngủ với tôi. Giờ tôi đang ở trước mặt rồi, sao em lại ngại ngùng thế này?”
Đây là thứ có thể thẳng ra sao?
Lúc đầu mỗi lần tán tỉnh ta, tôi đều gửi một tấm ảnh thái tử gia tải từ mạng về.
Nghĩ đối phương là kẻ lừa đảo, tôi cứ thoải mái năng không kiêng nể.
Đúng kiểu trên mạng hùng hổ, ngoài đời thì nhút nhát.
Ai mà ngờ bỏ 9,9 tệ lại mua thái tử gia thật?
Dù sao đây cũng là thái tử gia Bắc Kinh, WeChat này có rẻ quá không?
Nghĩ mãi không ra, tôi chỉ có thể : “Thật ra tôi hơi nhát.”
“Nhìn em chuyện trên WeChat, tôi không thấy chút nào là nhát cả.” Anh ta nhíu mày, nghĩ một lát rồi vỗ tay, “Ừm, em mọi người đều sợ tôi, chỉ có em dám trèo lên đầu tôi mà quậy . Em còn tôi đến không chịu nổi, ước gì ngày nào cũng dính chặt lấy tôi…”
Trời đất, mấy câu đó đều là tôi tra trên Baidu, mấy lời tỏ sến súa thôi mà!
Khoan đã, người này là thái tử gia hay cái máy nhắc chữ không cảm đây?
Nghe cứ như tôi là một kẻ biến thái .
Tôi đỏ bừng cả tai, không dám gì.
Xã hội chết lặng, tôi cũng chết đứng tại chỗ.
Anh ta lại : “May mà tôi là kiểu mù quáng, nếu không chắc tôi đã ném em xuống sông cho cá sấu rồi.”
Nghe thế mà lạnh cả sống lưng, tôi chỉ tự hỏi, nếu giờ đòi chia tay, liệu có ném cho cá chép thay vì cá sấu không?
Thấy tôi im lặng, ta hỏi tiếp: “Nói đi, sao em có WeChat của tôi?”
Tôi thú nhận thật thà: “Mua 9,9 tệ.”
“Hử?”
“Lúc đó có hai lựa chọn, một cái giá 19,9 tệ, một cái 9,9 tệ. Tôi thấy 19,9 tệ đắt quá…”
7
Anh ta đã mình là kiểu mù quáng rồi.
Mấy người mù quáng thì nhiều, đẹp trai như này mà cũng mù quáng thì đúng là hiếm thật.
“Này, WeChat của sao lại bị đem ra bán ?” Tôi không hỏi thì không cam lòng.
Anh ta nhíu mày: “Chuyện này tôi sẽ tìm người điều tra.”
Cũng phải, đây không phải việc tôi cần lo.
Hai người đột nhiên yên lặng trong chốc lát.
Để tan không khí ngượng ngập, tôi hỏi thêm: “Vậy không có ai khác mua WeChat của à?”
Anh ta tôi như một đứa ngốc: “Chuyện này chỉ có em tin thôi.”
Thật ra, tôi cũng chẳng tin lắm.
Đến mức tôi còn tải cả app phòng chống lừa đảo nữa cơ mà.
Vừa chuyện, xe đã đến nhà Tạ Huyên.
Phải , nhà ta lớn thật. Tôi không kiềm cảm thán: “Nhà to ghê.”
Tạ Huyên bỗng : “Tặng em ở nhé?”
Tôi lắc đầu: “Thôi đi, bớt kiểu mù quáng lại. Ngay cả mơ tôi cũng không dám mơ xa .”
Anh ta dẫn tôi vào biệt thự: “Em không sợ tôi à? Cứ thế theo tôi về sao?”
“Sợ.” Tôi nghĩ ngợi nghiêm túc rồi , “Dù sao, nếu có chuyện gì, tôi cũng không thiệt.”
Đẹp trai thế này, thiệt nỗi gì.
Theo lời thân Lạc Lạc của tôi: “Nguyện cả đời ăn chay ăn mặn đều đặn, đổi lấy một đẹp trai, giàu có thế này.”
“Phòng em ở tầng hai, em lên xem còn thiếu gì không.”
Lúc này tôi mới nhận ra, ta đúng là kiểu mù quáng cực kỳ.
Cả căn phòng trang trí y như phong cách tôi từng nhắc đến khi chuyện với .
Thậm chí, những món đồ tôi tiện miệng thích cũng đều có trong phòng.
“Anh chuẩn bị từ khi nào thế?”
“Từ câu đầu tiên em , tôi đã muốn chuẩn bị cho em một căn phòng mà em sẽ thích.”
Kiểu mù quáng thế này, đôi lúc cũng khiến người ta xao xuyến thật.
“Hồi nhỏ ở nhà, điều tôi khao khát nhất là có một căn phòng riêng.” Tôi ấy. “Đây là kiểu cuộc sống mà nhà giàu như không bao giờ chạm tới. Hồi đó tôi ngủ ở phòng khách, cái bàn duy nhất của tôi là chiếc máy may của mẹ.”
“Nhưng biết đấy, bàn máy may thật sự rất nhỏ. Lên cấp 3, sách vở chất lên không đủ chỗ. Lúc đó tôi mới có một cái bàn của riêng mình.”
“Dù chỉ là loại bàn nhựa của quán vỉa hè, có biết không, chân bàn lúc nào cũng bị lắc, tôi còn phải kiếm đồ kê vào.”
Nhưng mà, một căn phòng riêng thực sự là điều quá xa xỉ.
Trong tiềm thức, tôi cảm thấy nó luôn cách mình rất xa.
Nghe đến đây, ánh mắt đầy vẻ thương xót.
Tôi đột nhiên bật : “Tôi thế mà cũng tin?”
“Tin.”
“Tôi đâu còn sống khổ lâu rồi.” Tôi tự hào, “Tôi học giỏi lắm, giờ đi rồi, cũng kiếm tiền.”
Nhưng phải , với cách ấy đối xử với tôi, tôi có cảm giác mình sắp thành kiểu người mù quáng mất rồi.
Bạn thấy sao?