Trở lại phòng bệnh, tâm trạng của tôi trở nên nặng nề hơn. Lời cảnh báo của Tô Thịnh đã khiến tôi cảm thấy sợ hãi và bất an, bây giờ ngay cả giáo sư Lục cũng bắt đầu nghi ngờ sự trong sạch của đội trưởng Diệp. Tôi càng ngày càng không hiểu, rốt cuộc mình đóng vai trò gì trong vụ án này. Tôi là kẻ ? Hay là nạn nhân bị người khác hãm , đổ tội?
Đến nước này, tôi chỉ có thể thẳng thắn với đội trưởng Diệp, ngoài ra tôi không còn lựa chọn nào khác.
Tôi theo thói quen mở cuốn sổ tay, dù biết rõ rằng trên đó không thể có hồi đáp mới, vẫn lật đến trang mà Tô Thịnh đã để lại lời nhắn cho tôi.
Đừng tin Diệp Thanh Thành, hắn ta mới là kẻ giet người thực sự!
Mỗi lần thấy dòng chữ chói mắt này, tim tôi không khỏi run lên. Nghi ngờ đội trưởng Diệp đối với tôi chẳng khác nào nghi ngờ cuộc sống, nghi ngờ thế giới. Tôi không thể tưởng tượng cảnh ấy dùng bất kỳ thủ đoạn đê hèn nào để đổ tội cho tôi, rồi thản nhiên đến bên tôi, giả vờ quan tâm, giúp đỡ tôi. Nếu sự thật là như , tôi thà rằng mình thực sự mắc chứng mất trí nhớ, quên đi tất cả những đau khổ mà bản thân đã trải qua.
Khi tôi đang ngẩn ngơ dòng chữ trong cuốn sổ tay, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra. Tôi giật mình ngẩng đầu lên, phát hiện người đến không ai khác chính là đội trưởng Diệp, người mà Tô Thịnh đã cảnh báo tôi phải đề phòng. Tôi không biết khi đội trưởng Diệp, trên mặt tôi có biểu cảm gì, rõ ràng đội trưởng Diệp bị dáng vẻ của tôi cho hoảng sợ.
“Cậu sao ? Cơ thể không khỏe à?” Đội trưởng Diệp chậm rãi tiến lại gần tôi.
Tôi vội vàng đóng cuốn sổ tay lại, giấu nó sau lưng, giả vờ không có chuyện gì lắc đầu : “Em không sao, em ổn mà…”
“Ổn gì mà ổn, mặt cậu trắng bệch như tờ giấy .” Đội trưởng Diệp không tin tôi thực sự không sao, vội vàng bước tới sờ trán tôi, xem tôi có bị sốt không.
Tôi theo phản xạ né tránh, cố gắng nở một nụ gượng gạo : “Em thực sự không sao, đừng lo cho em.”
“Anh thấy dáng vẻ của cậu có chút khác thường, không phải vừa xảy ra chuyển đổi nhân cách đấy chứ?” Đội trưởng Diệp nửa nửa thật với tôi, sau đó ánh mắt rơi vào cuốn sổ tay tôi giấu sau lưng, cảm thán , “Em vẫn đang viết tiểu thuyết à? Đúng là hiếm thấy.”
“Viết chút gì đó giet thời gian, nếu không ngày tháng trôi qua khó chịu lắm.”
“Đúng , mỗi ngày ở đây như ngồi tù .” Đội trưởng Diệp vừa vừa quanh “phòng bệnh VIP” của tôi. Còn tôi thì căng thẳng ấy, cảm giác tim mình đập mạnh, như thể giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi cổ họng.
Chết tiệt, sao tôi lại vô dụng thế này. Tôi không khỏi tự khinh bỉ mình trong lòng.
Rõ ràng đã quyết tâm thẳng thắn với đội trưởng Diệp, bây giờ cơ hội như thế này đang ở trước mặt tôi, tôi lại nhát gan đến mức không lời nào.
“Trên mặt có gì lạ à?” Đội trưởng Diệp phát hiện tôi cứ ấy chằm chằm, nghi hoặc dùng tay sờ má mình.
“Đội trưởng Diệp…” Tôi nắm chặt tay, lấy hết can đảm với ấy, “Bác sĩ Đường chết rồi, có thực sự cảm thấy đau lòng không?”
“Sao cậu lại hỏi ?” Đội trưởng Diệp ngạc nhiên nhíu mày, nhất thời không hiểu ý tôi.
“Tại sao em không cảm nhận nỗi buồn của ? Là vì để ý đến cảm của em, cố che giấu cảm thật của mình trước mặt em? Hay là thực sự không buồn đến ?”
“Đường Tâm là của , ấy bị giet, đương nhiên cảm thấy đau lòng. Nhưng không thể lúc nào cũng để nỗi buồn hiện lên mặt .”
“Bạn bè?” Câu trả lời của Đội trưởng Diệp khiến tôi ngạc nhiên, “Quan hệ của hai người không chỉ đơn giản là bè, đúng không? Không phải cả hai đang chuẩn bị tái hợp, thậm chí có kế hoạch tiến xa hơn sao?”
“Ai với cậu ?” Đội trưởng Diệp phản ứng đầy ngạc nhiên, như thể lần đầu tiên nghe thấy chuyện này. “Khi nào sẽ tái hợp với ấy? Bọn không thể ở bên nhau.”
“Sao lại thế? Bác sĩ Đường rõ ràng đã với em rằng quan hệ của hai người đã gần gũi hơn rất nhiều, có hy vọng tái hợp. Chẳng lẽ không nghĩ sao?”
“Anh chưa bao giờ nghĩ như . Thực tế là…” Đội trưởng Diệp thở dài, thành thật giải thích với tôi, “Có lẽ có một số chuyện khiến cậu hiểu lầm. Quan hệ giữa và Đường Tâm không như cậu nghĩ. Nhiều năm trước, bọn từng hẹn hò một thời gian. Sau khi chia tay, bọn vẫn giữ mối quan hệ bè bình thường và không thường xuyên liên lạc. Cho đến tháng 5 năm nay…”
Bạn thấy sao?