Lừa Đảo Nhân Cách – Chương 39

Đội phó Trần lộ ra biểu cảm kỳ lạ, dường như trong lòng vẫn khó chấp nhận sự thật một người có hai nhân cách.

Có lẽ trong lòng ông ta đang nghĩ: Rõ ràng là cùng một người, cùng dấu vân tay và dấu chân, phân biệt rõ ràng như có ý nghĩa gì.

“Sao lại không có ý nghĩa gì?” Tô Thịnh như thấu tâm can của đội phó Trần, lạnh , “Giet người không phải chuyện , ai phạm lỗi thì người đó phải chịu trách nhiệm, không phải sao?”

“Tất nhiên, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm ra chân tướng của vụ án. Anh và Tô Minh chắc chắn có một người đang dối, dù sao bằng chứng cũng rõ ràng, các muốn chối cũng không . Nhưng so với cậu ta, cơ phạm tội của lại rõ ràng hơn.”

“Tôi có cơ phạm tội sao?” Tô Thịnh nghi ngờ nhíu mày.

“Anh luôn phản đối Tô Minh đi khám bác sĩ tâm lý, và có ác cảm với bác sĩ Đường. Chuyện này có video bằng chứng.”

“Video do bác sĩ Đường quay bằng điện thoại của Tô Minh sao?” Tô Thịnh khinh bỉ, “Điều đó chứng minh gì, còn xa mới đến mức giet người.”

“Ít nhất cũng chứng minh không thích bác sĩ Đường, không muốn Tô Minh tiếp với ấy.”

“Đúng, tôi không thích bác sĩ Đường.” Tô Thịnh thẳng thắn thừa nhận, “Cô ta rất phiền, muốn can thiệp vào cuộc sống của tôi và Tô Minh.”

“Tại sao lại là can thiệp?” Đội Trần không hiểu hỏi, “Cô ấy là bác sĩ tâm lý, hoàn toàn không có ác ý với . Cô ấy chỉ muốn giúp các sống tốt hơn.”

“Tôi không thấy điều đó là cần thiết. Không có ấy, chúng tôi sống rất tốt. Ngược lại bây giờ…”

“Vậy nên giet ấy, để ngăn bác sĩ Đường can thiệp vào cuộc sống của các ?”

“Ai mà biến thái như , vì lý do vô lý như thế mà giet người.” Tô Thịnh có chút tức giận, cảm thấy nhân cách của mình bị phạm. “Tôi đã một số việc quá đáng với người phụ nữ đó, giet người thì không đến mức.”

“Việc quá đáng, là chuyện tối ngày 17 tháng 8 sao?”

“Hứng lên, muốn trêu chọc ta một chút.”

“Trêu chọc?” Đội phó Trần ngạc nhiên há hốc miệng, mặt tái mét , “Anh gọi việc cưỡng hiếp là trêu chọc? Anh còn nhân tính không ?”

“Ai cưỡng hiếp ta?” Tô Thịnh lộ vẻ ngạc nhiên hỏi đội phó Trần, “Sao các ông lại nghĩ tôi cưỡng hiếp ta? Là bác sĩ Đường với các sao?”

“Không, bác sĩ Đường không gì cả, là Tô Minh với chúng tôi. Cậu ấy mô tả hình tối hôm đó, cho rằng giữa và bác sĩ Đường chắc chắn đã xảy ra chuyện không thể ra.”

“Thực ra không nghiêm trọng như , tôi chỉ muốn dọa ta một chút, không thực sự gì cả.”

“Không gì, tại sao bác sĩ Đường lại sợ hãi như ?”

“Có lẽ hành vi của tôi quá thô bạo, xé rách quần áo của ta.”

“Anh còn ấy nữa?”

“Chỉ là những chuyện đó, tôi không thì mấy người cũng biết. Nhưng tôi không có quan hệ với ta, tôi không muốn tự rắc rối cho mình.”

“Tại sao lại như ?”

“Để ta ghét tôi, tránh xa tôi, trốn tránh tôi. Để mối quan hệ giữa ta và Tô Minh trở nên khó xử.”

“Điều đó có lợi gì cho ?”

“Lợi ích là, Tô Minh không còn mặt mũi tìm ta để điều trị tâm lý nữa.”

“Quả thực, Tô Minh cảm thấy rất áy náy về chuyện tối hôm đó, sợ để bác sĩ Đường tiếp với lần nữa, mục đích của chắc đã đạt . Nếu …” 

Đội phó Trần dừng lại một chút, trở lại vấn đề chính, “Tại sao tối ngày 19 tháng 8 còn đến nhà bác sĩ Đường tìm ấy? Anh nhắn tin có việc gấp cần bàn, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Tôi không gửi tin nhắn, cũng không đến nhà tìm ta.” Tô Thịnh vẫn kiên trì với câu trả lời trước đó, điều này khiến Phó đội trưởng Trần rất không hài lòng. 

Ông ta “phập” một tiếng đóng tập tài liệu trong tay lại, Tô Thịnh với ánh mắt giận dữ và : “Đừng tưởng không gì thì chúng tôi không có cách đối phó với .”

“Mấy người có cách gì?” Tô Thịnh bình tĩnh hỏi.

Đội phó Trần tất nhiên sẽ không trả lời câu hỏi này. Ông ta rút ra một bức ảnh từ tập tài liệu và đưa cho Tô Thịnh xem, đồng thời : "Đây là hình ảnh từ camera giám sát thang máy vào đêm xảy ra vụ án, người này không phải cậu thì là Tô Minh, điều này là chắc chắn.

Ngay cả khi hai người các không nhận tội, với huống này thì cũng khó mà thoát khỏi sự trừng của pháp luật. Đến cuối cùng, phải có một người chịu trách nhiệm pháp lý cho tội giet người. Nếu người giet là Tô Minh, hình có thể sẽ rất nghiêm trọng. Hai người các dùng chung một cơ thể, cậu ta bị thì cũng như bị . Nếu cậu ta chết, cũng không sống nổi. Nếu người giet là , chủ nhận tội, có lẽ tòa án sẽ xem xét trạng bệnh của hai người mà giảm nhẹ hình ."

“Ông muốn khuyên tôi nhận tội sao?”

“Tôi không , chỉ là phân tích hình hiện tại thôi.”

“Tôi hiểu rồi…” Tô Thịnh nheo mắt suy nghĩ. Một lát sau, Phó đội trưởng Trần với ánh mắt thách thức và , “Tôi không phạm tội, tại sao phải nhận?”

“Anh…” Đội phó Trần tức giận nắm chặt tay, dường như thực sự không biết phải gì với Tô Thịnh.

Lúc này, Tô Thịnh mệt mỏi ngáp và : “Tôi mệt rồi, cần nghỉ ngơi.”

“Đợi đã!” Đội phó Trần biết “nghỉ ngơi” mà Tô Thịnh là gì, vội vàng ngăn lại, “Anh đừng đi, cuộc thẩm vấn của chúng ta chưa kết thúc.”

“Gặp lại lần sau.” Tô Thịnh với vẻ không kiên nhẫn, “Hoặc là…” 

Anh ta đột nhiên nghĩ ra một điều, “Gọi Diệp Thanh Thành đến, tôi muốn chuyện riêng với hắn ta.”

“Anh gặp ta gì?” Phó đội trưởng Trần không hiểu cầu của Tô Thịnh.

“Hắn không muốn gặp tôi sao?” Tô Thịnh chằm chằm vào cửa văn phòng, trên mặt hiện lên nụ gian xảo, dường như biết người mình muốn gặp đang đứng ngoài cửa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...