Vừa chạy ra ngoài, tôi đã thấy Lâm Tụng và Triệu Vũ Điềm đứng ở góc hành lang.
Mắt ta đỏ hoe, giọng mềm mỏng:
“Anh Tụng, em biết… nhiều năm qua vẫn không thay đổi…”
Lâm Tụng quay lưng về phía tôi, nên tôi không rõ mặt hắn.
Nhưng tôi đoán, chắc chắn ánh mắt hắn đầy chiều.
Hay lắm, vừa nhạo tôi xong, giờ đã chuyển sang tứ với người ta rồi!
“Chị Sênh?”
Triệu Vũ Điềm tinh mắt phát hiện ra tôi.
“Sao chị lại núp ở đó? Em với Tụng lâu lắm mới gặp nhau, đang ôn chuyện cũ, bọn em chuẩn bị…”
Chuẩn bị ở bên nhau?
Tay tôi trong túi áo siết chặt, tôi lập tức cướp lời:
“Ồ, trùng hợp thật. Bạn trai tôi cũng vừa tới đón tôi về nước. Hai người cứ tự nhiên, không cần để ý đến tôi.”
Lời vừa dứt, Lâm Tụng quay phắt đầu tôi, ánh mắt sắc lạnh và âm u:
“Bạn trai?”
“Ừ, trai mới quen, du học ở đây, kiểu cậu em đáng .”
Tôi giơ điện thoại lên, không thèm quan tâm ánh mắt của hắn, quay lưng bỏ đi.
Không hiểu sao, mũi tôi lại hơi cay cay.
Khi trở về phòng bệnh, tôi thấy bàn ăn đầy đủ món hắn đã chuẩn bị: cơm canh, trái cây đã gọt sẵn, bánh ngọt trong tủ lạnh…
Tất cả đều là công sức của Lâm Tụng.
Những ngày qua, hắn chăm sóc tôi chẳng khác gì mẹ tôi chăm con .
Tôi ngồi xuống, cố gắng ăn tiếp, nuốt không nổi.
Trong lòng cứ cảm thấy bực bội, khó chịu.
Đồ khốn!
Tên đại khốn nạn!
Trong lòng thì ôm bạch nguyệt quang, ngoài mặt lại dùng lời ngon tiếng ngọt dụ tôi…
Chẳng qua là đương thôi, ai chẳng biết ?
Hắn có thể Triệu Vũ Điềm, thì tôi cũng người khác !
12
Tối hôm đó, tôi xuất viện và về nước ngay.
Ngày hôm sau, tôi đăng trạng thái công khai đương lên mạng xã hội.
Người tôi hẹn hò là một “cậu em đáng ” nhỏ tuổi hơn, bè giới thiệu, nghe đã thích tôi từ lâu.
Trong thương trường bao năm, tôi thừa biết cậu ta thích gia thế nhà tôi hơn là bản thân tôi.
Nhưng không sao, tôi giàu là .
Tôi ngày ngày đăng bài khoe ngọt ngào.
Lâm Tụng bỗng nhiên biến mất, không còn liên lạc với tôi.
Ngay cả những chiêu trò chèn ép Hoa Thị cũng đột ngột dừng lại.
Chắc hắn đang bận ân ái với Triệu Vũ Điềm, chẳng có thời gian nghĩ đến tôi nữa.
Tự nhiên tôi cũng chẳng còn hứng thú khoe đương, quyết định đi du lịch để thư giãn.
Cậu em kia cứ khăng khăng đòi đi cùng, muốn mua sắm vài thứ, tôi cũng mặc kệ.
Không ngờ, tại sân bay, tôi gặp phải Lâm Tụng và Triệu Vũ Điềm.
Ánh mắt Lâm Tụng quét qua cậu trai bên cạnh tôi, khuôn mặt đẹp trai lập tức tối sầm lại.
Hắn đứng đó, một tay đút túi quần, chẳng buồn tôi lấy một lần.
Đây là vì sợ Triệu Vũ Điềm ghen, nên cố giữ khoảng cách sao?
Tôi lạnh, vươn tay chỉnh lại cổ áo cho cậu em nhỏ:
“Đợi lát nữa chị dẫn em đi mua đồng hồ hàng hiệu nhé~”
Không ngờ, Triệu Vũ Điềm lại là người lên tiếng trước:
“Chị Sênh, trùng hợp quá…”
“Đừng chuyện với ta.”
Lâm Tụng lạnh lùng cắt ngang.
Tôi hừ một tiếng:
“Anh nghĩ tôi muốn chuyện với sao?”
Máy bay còn chưa cất cánh, tôi với Lâm Tụng đã đấu khẩu.
Xui xẻo hơn, chúng tôi lại đặt chung một khách sạn.
Thật ra, tôi và cậu em nhỏ đặt hai phòng riêng, sợ bị Lâm Tụng thấy rồi nhạo, tôi bảo cậu ấy ở cùng phòng suite với mình.
Sáng sớm, khi tôi và cậu em nhỏ cùng ra khỏi phòng, ánh mắt của Lâm Tụng trở nên cực kỳ âm u.
“Chị Sênh, hôm nay hai người định đi đâu chơi?”
Khi đứng chờ thang máy, Triệu Vũ Điềm chủ hỏi.
Cô ta trông mặt mày xanh xao, giống như tối qua không nghỉ ngơi .
Có phải vì… hoạt quá sức?
Thể lực của Lâm Tụng thì đúng là khỏi bàn.
Tôi hừ mũi, trả lời đầy vẻ khinh thường:
“Đi biển.”
“Hay là đi cùng nhau nhé?”
Triệu Vũ Điềm tôi bằng ánh mắt cầu khẩn:
“Em… em cũng muốn đi chơi.”
Tôi gật đầu:
“Được thôi, tôi không ngại.”
Lâm Tụng không gì, chỉ giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh như ai nợ hắn 800 tỷ.
Đến biển, tôi cùng cậu em nhỏ ra khơi chơi lướt sóng, còn Lâm Tụng với Triệu Vũ Điềm thì ngồi lại trên bãi biển chuyện.
Họ có gì mà phải nhiều thế nhỉ?
Tôi cứ mãi ngoái đầu , không để ý rồi ngã tõm xuống nước.
Giờ ăn trưa, nhà hàng đông nghẹt khách, chúng tôi bốn người lại ngồi cùng một bàn.
Lâm Tụng vẫn giữ nguyên khuôn mặt đen thui.
Khi tôi hỏi hắn muốn gọi món gì, hắn thậm chí không thèm đáp lại.
Tức muốn chết, tôi quyết định gọi món xong liền gắp từng miếng đưa cho cậu em nhỏ ăn.
Lâm Tụng nheo mắt, sau đó cũng cầm đũa lên gắp thức ăn cho Triệu Vũ Điềm.
Triệu Vũ Điềm trông như sợ đến run rẩy, ánh mắt đầy kinh hãi.
Nhưng tôi chẳng rảnh để ý đến ta, trong đầu chỉ muốn hơn thua với Lâm Tụng.
Hắn gắp cho Triệu Vũ Điềm một miếng, tôi gắp cho cậu em nhỏ hai miếng!
Kết quả, cả bàn thức ăn, tôi và Lâm Tụng không một miếng nào, mà hai người kia thì bị nhồi đến phát ốm.
Hậu quả tất yếu là—
Cả hai bị viêm dạ dày cấp tính, phải nhập viện cấp cứu.
Trong phòng khám, cậu em nhỏ đang truyền nước, tôi có chút áy náy, liền chuyển cho cậu ấy 100.000 tệ.
Cậu em nhỏ toe toét:
“Cảm ơn chị! Sau này có nhiệm vụ kiểu này nhớ gọi em nhé.”
Tôi nhíu mày:
“Nhiệm vụ gì?”
Cậu ta chớp mắt:
“Chọc tức trai ấy. Chị với kia chẳng phải thích nhau sao? Chắc chắn hai người là một cặp nhỉ?”
Thích nhau?!
Tôi đờ người, như bị điện giật, lắp bắp đáp:
“Ai… ai thích ai chứ? Em đừng bậy!”
Cậu em nhỏ lại với vẻ sành sỏi:
“Anh kia rất thích chị. Anh ấy ghen suốt cả buổi, ánh mắt cứ như muốn em luôn ấy.”
“Em thôi đi! Anh ta rõ ràng đã có người trong lòng rồi, là kia…!”
“Nhưng chị cũng thích ấy mà. Biểu hiện của chị bây giờ chính là thích đấy.”
“Tôi có chết cũng không thích ta!”
Tôi vừa xong thì sau lưng vang lên giọng trầm trầm:
“Xin lỗi vì đã phiền.”
Tôi đờ đẫn quay đầu lại, thấy Lâm Tụng không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng sắc bén tôi.
“Cảnh sát tới, cần cung cấp lời khai.”
13
Tôi hoàn toàn không ngờ rằng cảnh sát mà Lâm Tụng tới lại đến để bắt Triệu Vũ Điềm.
Cô ta đang truyền nước, vừa thấy cảnh sát, liền lập tức rút kim truyền, tự nguyện giơ tay ra:
“Tốt quá rồi! Tôi bị bắt, tôi bị bắt! Hu hu, mau đưa tôi đi…”
Thật khó tưởng tượng, mấy ngày qua Lâm Tụng đã gì ta mà khiến ấy sợ đến mức này.
Cảnh sát đơn giản hỏi qua về hình tôi gặp Triệu Vũ Điềm và Lâm Chính Tông.
Hóa ra, bọn họ đã thông đồng từ lâu.
Hôm đó ở phim trường, việc tôi sắp xếp chỗ ở cho Lâm Tụng đã bị Triệu Vũ Điềm nghe lén và báo cho Lâm Chính Tông.
Còn Lâm Chính Tông thì đã phạm tội ở quốc gia này, còn Triệu Vũ Điềm bị nghi ngờ là đồng phạm.
Việc Lâm Tụng đưa ta đến đây thực chất là để phối hợp điều tra.
Khi xe cảnh sát rời đi, tôi và Lâm Tụng đứng ở cửa bệnh viện.
Tôi nghiêng đầu hắn:
“Này, không khóc đấy chứ?”
Dù sao cũng là bạch nguyệt quang bao năm.
Hắn hừ lạnh:
“Tôi bị bệnh chắc?”
Tôi nhướn mày:
“Thế thì thật tuyệt , chẳng phải thích Triệu Vũ Điềm bao nhiêu năm rồi sao?”
“Ai thích ta?”
“Thời cấp hai chẳng phải ngày nào cũng tặng quà, tối đến lại đón ta tan học sao?”
“Câm miệng.”
Lâm Tụng đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt đen láy dán chặt vào tôi:
“Hoa Sênh, mấy thứ đó là tôi tặng em!”
Tôi sửng sốt.
“Anh lại lừa tôi? Anh tặng ta bao nhiêu lần rồi—”
“Đó là vì tôi nhầm chỗ ngồi của hai người.”
“…”
“Tôi tặng toàn đồ liên quan đến đậu phộng, không phải vì em tên là ‘Hoa Sênh’ sao? Vì từ nhỏ em thích ăn đậu phộng mà.”
“…”
Đầu óc tôi như đứng hình trong vài giây.
Không đúng, —
“Thế còn việc đón ta tan học thì sao?”
“Không phải em cũng tham gia lớp múa đó à? Tôi ngày nào cũng đến đón em, kết quả em lại đi quen một thằng trai ngay hôm sau, giống cái thằng mặt trắng hôm nay .”
Hắn nghiến răng:
“Hoa Sênh, có phải em cố muốn chọc tôi tức chết không?”
Ánh mắt hắn tôi đầy xâm lược, khiến tôi bối rối, xoay người định bỏ chạy.
“Tôi, tôi cần suy nghĩ đã…”
Lâm Tụng bước nhanh tới, kéo mạnh tôi lại.
“Còn định chạy?”
Hắn cúi đầu, khuôn mặt điển trai tiến sát, hơi thở nóng ấm phả lên mặt tôi:
“Chia tay với hắn ta đi, hửm?”
“…Gì cơ?”
“Cái thằng yếu ớt đang truyền nước trong kia ấy, em đâu thích nó. Đêm qua hai người cũng không ngủ chung.”
“Sao biết?”
“Em vừa thừa nhận rồi đấy.”
“…”
Hay lắm, lại còn muốn dụ tôi !
Tôi giơ tay hắn:
“Tôi chia tay hay không thì liên quan gì đến ? Anh dựa vào đâu mà quản tôi—”
“Dựa vào việc tôi thích em.”
Lâm Tụng không chớp mắt tôi, ánh mắt nóng bỏng như dung nham sôi trào, khiến tôi bối rối không biết phải gì.
Tay tôi đang đánh hắn bỗng khựng lại.
Mặt tôi đỏ bừng, tim đập thình thịch, hơi thở cũng bắt đầu rối loạn.
“Anh… linh tinh gì thế…”
“Tôi , tôi thích em.
“Lâm Tụng thích Hoa Sênh, thích từ rất lâu rồi.”
Hắn bất ngờ quỳ một gối xuống, nâng tay tôi lên, cúi đầu, trịnh trọng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay tôi.
“Bây giờ em tin chưa, tiểu thư của tôi?”
“Không… không tin…”
Tôi vẫn cố chấp.
Lâm Tụng đứng dậy, khuôn mặt tiến sát gần tôi.
Tôi nghĩ hắn lại định hôn tôi, rồi chỉ nghe thấy hắn khẽ :
“Hoa Sênh, những người khác đều không phù hợp. Hơn mười năm qua…
“Em có thể cho tôi một cơ hội, để thử xem tôi có phù hợp không?”
Đầu óc tôi như mụ mị.
Chỉ cần hắn đến gần, tôi liền mất khả năng suy nghĩ.
Tôi đẩy ngực hắn:
“Anh tránh xa ra chút…”
“Trả lời tôi trước, nếu em đồng ý, tôi sẽ không hôn em.”
“Anh còn dám uy hiếp tôi—”
Bạn thấy sao?