7
Chuyện này bắt đầu phức tạp rồi.
Bởi vì tôi không chắc Lâm Tụng đang diễn hay không.
Nếu là diễn, thì phản ứng của hắn hoàn toàn tự nhiên.
Nếu không, thì hắn lại quá giống đang diễn, đặc biệt là những lời đường mật hắn thốt ra khi hôn tôi…
Nếu hắn không thực sự mất trí nhớ, chỉ có một khả năng khác: hắn thích tôi thật.
Nhưng điều này càng không thể.
Tôi đưa Lâm Tụng đến bệnh viện, cầu bác sĩ kiểm tra lại não hắn thêm một lần nữa.
Ngoài khu cấp cứu, trợ lý báo cáo với tôi:
“Chị Hoa, người ký hợp đồng với Giang là đại diện họ Triệu của tập đoàn Lâm Thị.
“Nhưng chúng ta không thể chắc chắn, liệu có phải do Lâm Tổng chỉ đạo ông ta không. Có khả năng… Lâm Tổng thực sự chưa hồi phục trí nhớ.”
Tôi cau mày suy nghĩ, bất chợt một chiếc xe hơi dừng lại ngay cạnh tôi.
“Tổng giám đốc Hoa, có thời gian chuyện không?”
…
Tôi không ngờ, người tìm tôi lại là em trai cùng cha khác mẹ của Lâm Tụng—Lâm Chính Tông.
Tôi nhạt: “Chậc, nghe cái tên của là biết ngay là con riêng rồi. Tên mới của hoàng đế à?”
Lâm Chính Tông nghiến răng: “Nghe trai mất tích của tôi hiện giờ đang ở trong tay đúng không?”
Tôi vẻ mặt sốc: “Ồ, trai mất tích à?”
“Tôi đoán ấy bị mất trí nhớ, nên mới bị điều khiển như .”
Lâm Chính Tông chằm chằm vào tôi:
“Hoa đại tiểu thư, tôi biết vì chuyện ăn. Tôi rất ngưỡng mộ , chi bằng chúng ta hợp tác?
“Cô giao trai tôi cho tôi. Chỉ cần tôi gãy chân ấy, ông nội sẽ đuổi ấy ra khỏi tập đoàn. Nhà họ Lâm sẽ không bao giờ để một kẻ tàn tật cầm quyền.
“Sau khi tôi giành quyền thừa kế, tôi sẽ nhượng lại 10% lợi nhuận từ dự án khu mới cho trong 5 năm. Thế nào?”
Phải rằng, điều kiện hắn đưa ra rất hấp dẫn.
Thương nhân thì chẳng có lý do gì để từ chối lợi ích, huống chi lại là thứ tự dâng lên.
Nhưng mà, người em trai này của Lâm Tụng… tôi cũng chẳng ưa gì hắn.
Kết quả kiểm tra rất nhanh chóng đưa ra. Tình trạng của Lâm Tụng vẫn giống hệt như trước, không có dấu hiệu cải thiện.
Trên đường trở về, tôi hỏi Lâm Tụng có phải hắn đã lén xóa tin nhắn của tôi không.
Lâm Tụng nghịch ngợm tay tôi, vẻ mặt vô tội, ánh mắt long lanh như thể chỉ cần tôi hỏi thêm một câu, hắn sẽ lập tức nhảy xuống xe để chứng minh mình trong sạch.
Đến cả trợ lý ngồi ghế phụ cũng không nhịn mà quay đầu lại :
“Chị Hoa, chị đừng ép ấy nữa. Anh ấy đã không phải mình rồi, mà bác sĩ cũng bảo ấy cần chăm sóc tốt. Chị… đừng bắt nạt ấy nữa.”
Tài xế cũng hưởng ứng:
“Đúng đó chị Hoa, Lâm thật lòng chị lắm. Vừa nãy chị đi đâu một chút, ấy lo đến cuống cả lên.”
“…”
Xem đi, đâu phải tôi tự luyến.
Mấy ngày nay, Lâm Tụng đúng là “thâm ” với tôi quá mức.
Đến cả trợ lý và tài xế của tôi cũng bắt đầu bênh vực hắn.
Tôi nghi nếu cứ như , họ sắp thành người của Lâm Tụng cả rồi.
Tôi không tin . Nếu hắn thật sự giả vờ, chẳng lẽ lại không để lộ chút sơ hở nào?
8
Người ta , ai cũng có điểm yếu.
Là kẻ thù truyền kiếp của Lâm Tụng, tôi đã bỏ tiền để điều tra điểm yếu của hắn từ lâu.
Mấy thứ như sợ phim kinh dị, sợ nhà ma… quá đơn giản, chẳng đủ để khó hắn.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định dẫn hắn đi gặp một người.
Triệu Vũ Điềm.
—Người mà người đời đồn là “bạch nguyệt quang” trong lòng Lâm Tụng, mối khắc cốt ghi tâm mà hắn không bao giờ có .
Năm chúng tôi học lớp 7, ngày nào Lâm Tụng cũng tặng quà cho Triệu Vũ Điềm.
Thậm chí, hắn còn đứng đợi ấy bên dưới phòng học khi tham gia các lớp múa dành riêng cho nữ sinh.
Hồi đó, tôi và Lâm Tụng thường bị phụ huynh đem ra so sánh.
Khi biết hắn định sớm, tôi nghĩ mình cũng không thể thua, nên lập tức kiếm một mối học trò.
Ai ngờ, tên trời đánh này lại đi tố cáo với thầy , khiến tôi bị dọn dẹp cả tòa nhà học một tháng trời!
Thế mà cuối cùng, Lâm Tụng cũng không thành đôi với Triệu Vũ Điềm.
Mọi người đủ kiểu đồn đoán, nào là “bạch nguyệt quang” và thái tử nhà họ Lâm, nhau mà không thể đến với nhau, bi kịch đầy đau khổ.
Bao nhiêu năm qua, Lâm Tụng không hề có chính thức. Tôi đoán hắn vẫn luôn chờ đợi Triệu Vũ Điềm.
Trong phim trường, sự xuất hiện của tôi và Lâm Tụng khiến đạo diễn và nhà sản xuất bất ngờ không thôi.
Dù sao thì tập đoàn của tôi cũng là nhà đầu tư lớn nhất cho bộ phim này.
Triệu Vũ Điềm chạy tới:
“Anh Tụng, chị Sênh… sao hai người lại đến đây?”
Miệng thì gọi tên tôi, đôi mắt to tròn của ta lại dán chặt lên người Lâm Tụng.
Chậc, cảnh này không thấy mờ ám thì ai tin nổi?
Chưa kịp nghĩ ra kế hoạch gì, Triệu Vũ Điềm đã chủ mang tới vài cốc cà phê nóng.
“Đây là cà phê tôi vừa chạy đi mua, chị thử đi, cà phê ở đây ngon lắm.”
Cô ấy đưa cốc đầu tiên cho Lâm Tụng.
Lâm Tụng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, hờ hững : “Tôi có tay.”
Triệu Vũ Điềm khựng lại.
Chậc, tên khốn này cũng giỏi đóng vai lắm.
Tôi xem thử hắn giả vờ trước bạch nguyệt quang bao lâu!
Khi tôi còn đang nghĩ , Triệu Vũ Điềm bất ngờ đưa cốc cà phê sang cho tôi.
Tôi vươn tay định nhận lấy, chưa kịp chạm vào thì ta đột ngột xoay cổ tay.
Cả cốc cà phê nóng hổi đổ thẳng lên mu bàn tay ta.
Ồ, thú vị thật, tôi còn chưa kịp nghĩ cách hành , ta đã phối hợp quá hoàn hảo!
Cùng với tiếng hét đau đớn của Triệu Vũ Điềm, Lâm Tụng vốn đang ngồi liền đứng bật dậy, sải bước đi tới.
Mắt tôi sáng lên.
Quả nhiên, cuối cùng hắn cũng không kìm mà hành —
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Tụng đi thẳng đến trước mặt tôi, nâng tay tôi lên.
Lúc nãy cà phê bắn tung tóe, tay tôi cũng bị dính một chút.
Hắn cúi đầu thổi nhẹ vào tay tôi, ngón tay lướt qua phần da hơi ửng đỏ.
“Đau không?”
Tôi sững sờ, buột miệng đáp: “Không đau, là bạch nguyệt quang của bị bỏng cơ mà.”
Triệu Vũ Điềm đứng cạnh, mắt đỏ hoe:
“Chị Sênh, chị… chị bậy bạ gì thế?
“Tôi dựa vào năng lực của mình mà cố gắng, chị lại tôi là bạch nguyệt quang của Tụng, chị muốn người khác nghĩ gì về tôi?”
Lâm Tụng liếc ta một cái, ánh mắt lạnh lùng như băng:
“Cô dựa vào năng lực của mình? Cà phê người khác mua, bê đến rồi là mình mua?
“Đấy là cách ‘cố gắng’ sao?”
Mặt Triệu Vũ Điềm lập tức tái mét.
“Còn nữa— có biết vợ tôi chăm sóc tay thế nào không?
“Chỉ cần bỏng một giọt, đủ để mất cả gia sản đấy.”
Triệu Vũ Điềm hoàn toàn đơ người:
“Vợ… vợ ư?”
Tôi cũng ngẩn ra.
Rốt cuộc hắn có thích Triệu Vũ Điềm hay không? Đã đến mức này mà còn nhịn , đúng là đồ tra nam!
Để tránh việc Lâm Tụng thêm điều gì không nên, tôi quyết định kéo hắn đi chỗ khác.
Vừa quay người, một bóng dáng to lớn bất ngờ lao ra từ đám diễn viên quần chúng:
“Mày, con đàn bà đáng chết, dám bỏng Điềm Điềm của tao…”
Người đó cầm một con dao đạo cụ đâm thẳng về phía tôi.
Khi tôi nhận ra, đã bị Lâm Tụng ôm chặt, che chắn trong lòng.
Lưỡi dao cắm sâu vào cánh tay hắn.
9
Thái tử nhà họ Lâm bị thương, cả đoàn phim hoảng loạn không thôi.
May mắn là chỉ có vết cắt trên cẳng tay của Lâm Tụng, không quá sâu.
Kẻ cầm dao là một fan cuồng cực đoan của Triệu Vũ Điềm, ẩn náu trong nhóm diễn viên quần chúng, vốn định ra tay với ta.
Xét theo một cách nào đó, việc này lại vô cứu mạng ấy.
Chúng tôi không quay về mà một phòng ở khách sạn gần phim trường.
Khi bác sĩ đang băng bó vết thương cho Lâm Tụng, ánh mắt hắn cứ dán chặt vào tôi, liên tục cầu bác sĩ kiểm tra tay tôi.
Tôi trừng mắt: “Ngồi im, đừng đậy! Anh không muốn giữ cái tay nữa à?”
Lâm Tụng không chút nghiêm túc, đưa tay còn lại ra: “Tay muốn vợ ôm.”
Vừa rồi còn lạnh lùng như núi băng, giờ lại quay về dáng vẻ như một chó lớn.
Ánh mắt tôi liếc sang cánh tay đầy máu của hắn, lòng bỗng chua xót.
Cảm giác khó chịu khiến giọng của tôi càng gắt gỏng hơn:
“Anh chắn dao gì? Anh bị ngu à? Lỡ đâm vào chỗ khác thì sao—”
“Em là vợ .”
“Thế nếu tôi không phải thì sao?”
Lâm Tụng đột ngột im lặng, ánh mắt thẳng thừng tôi không chớp.
Tôi không dám đối diện với ánh mắt đó, vội lấy cớ có công việc cần rồi rời đi.
Hành chắn dao của hắn lần này hoàn toàn vỡ kế hoạch ban đầu của tôi.
Tôi cần thời gian để bình tĩnh lại.
Tôi bảo trợ lý tạm thời đưa Lâm Tụng đến biệt thự ngoại ô, vài người giúp việc chăm sóc hắn.
Nhưng sáng hôm sau, trợ lý báo rằng Lâm Tụng đã mất tích.
Tôi nhanh chóng sử dụng các mối quan hệ và điều tra rằng Lâm Chính Tông đã vào biệt thự bắt cóc hắn.
Hiện giờ, hắn đang ở nhà máy điện bỏ hoang ở ngoại ô.
Tôi không khỏi nhớ lại lời Lâm Chính Tông từng : “Chỉ cần gãy chân trai tôi…”
Trợ lý nhắc nhở: “Chị Hoa, lễ ký kết với Tập đoàn Chúng Lạc sắp bắt đầu. Nếu không xuất phát ngay thì sẽ không kịp.”
Dự án hợp tác lần này là thành quả tôi đã đấu tranh hết mình mới có .
Nếu không đi, tôi sẽ rất thiệt thòi.
Nhưng nếu đi…
Hình ảnh nụ bất cần của Lâm Tụng khi gọi tôi là “vợ” lại hiện lên trong đầu tôi.
Tôi không muốn… nợ hắn bất kỳ điều gì!
Tôi siết chặt tay, lặp đi lặp lại tác mở ra rồi nắm lại, cuối cùng đứng lên:
“Chuẩn bị người, đến nhà máy điện bỏ hoang!”
…..
Bạn thấy sao?