Đúng , không cưỡng lại nổi vẻ mặt đáng van xin của Thẩm Nghiễn, tôi đã đồng ý dẫn ta và Tô Vãn đến thị trấn xem điểm.
Thẩm Nghiễn thành thạo ôm lấy eo tôi, cọ nhẹ lên cổ tôi đầy thân mật, đôi mắt như hạt thủy tinh trong suốt dưới ánh mặt trời, đẹp đến nao lòng, nũng:
“Ý Ý vất vả rồi, mình đi thôi nhé.”
Tôi gật đầu, thấy Tô Vãn – người khi nãy còn căng thẳng đến nghẹt thở – giờ thở phào nhẹ nhõm, tôi liền đổi giọng ngay:
“Không biết hai người có nóng không mà môi đỏ hết cả lên rồi, nhớ đừng để bị say nắng nữa đấy nhé.”
Chó con không trông, chạy ra đường ăn bậy phân rồi.
Tôi thật sự không hài lòng.
Chọc tức hai người họ một chút để an ủi cái sừng trên đầu mình, đâu có quá đáng?
Thẩm Nghiễn khựng lại, ấp úng mãi không nên lời. Tô Vãn lập tức bước lên, ra vẻ thân thiết khoác tay tôi, gượng :
“Vậy thì mau đi thôi!”
Kết quả thật đáng mừng: tổng điểm kỳ thi đại học là 400, tôi tự ước chừng mình hơn 350.
Vậy là đủ chắc suất vào Đại học Hải Thành.
Ở góc đường, Tô Vãn cảm đến rơi nước mắt, kích ôm chầm lấy Thẩm Nghiễn.
Trên đường về, Thẩm Nghiễn tỏ ra đặc biệt lơ đãng.
Tôi Tô Vãn đang đắm chìm trong niềm vui, khẽ hỏi:
“A Nghiễn, sao ? Anh không vui thay cho em à?”
Thấy Thẩm Nghiễn do dự không , Tô Vãn lập tức kéo tay áo , trêu:
“A Nghiễn, chẳng phải đợi thi xong sẽ cầu hôn Giang Ý sao?”
Tôi giả vờ xấu hổ cúi đầu, chờ đợi câu tiếp theo từ Thẩm Nghiễn.
Thật lòng mà , tôi cũng khá mong nghe lời cầu hôn từ miệng ta.
Xem như tăng thêm chút màu sắc cho trò chơi này.
Thẩm Nghiễn Tô Vãn thật lâu, rồi quay sang tôi, ngón tay nhẹ nhàng vén lọn tóc bên má tôi:
“Đợi Tô Vãn nhập học xong, sẽ để cha đến nhà em cầu hôn, không?”
Tôi mỉm thẹn thùng, gật đầu.
Chung sống với nhau lâu như , vẫn không tin tôi sao?
8.
Từ khi biết số điểm mà tôi ước tính , Tô Vãn cứ cách vài hôm lại chạy đến nhà trưởng thôn.
Thậm chí còn cùng Thẩm Nghiễn lên chợ đen vài chuyến, bán đi không ít đồ đạc quý trong nhà.
Cả người ta trở nên rạng rỡ, táo bạo hơn hẳn.
Khiến dân làng sau lưng xì xầm chửi là “tiểu thư tư sản”, kiểu gì cũng sớm gặp báo ứng.
Ngay cả ánh mắt trưởng thôn tôi cũng đầy vẻ tiếc nuối như “không nên thân”.
Trước sự ấp úng muốn lại thôi của vợ trưởng thôn, tôi chỉ cho qua.
Điều bất ngờ là… Thẩm Nghiễn lại càng dính lấy tôi hơn.
Thậm chí bắt đầu chủ khoe cơ bụng, ra sức quyến rũ tôi.
Về chuyện đó, tôi vui vẻ đón nhận — dù sao thì đây cũng là thứ tôi xứng đáng có .
“Ý Ý, sau khi kết hôn, em mãi mãi ở bên , không?”
“Nếu nhà phục hồi danh dự, sẽ tổ chức cho em một đám cưới thật đẹp ở thành phố.”
“Sau khi cưới, chúng mình sinh thật nhiều, thật nhiều con không?”
Hừ.
Muốn dùng con cái để trói buộc tôi, để tôi cả đời mục rữa trong bùn đất, không thể ngóc đầu lên sao?
Đủ ác đấy!
Nghe mỹ nhân thì thầm mộng tưởng tương lai bên tai mình, tuy biết ta chẳng hề thật lòng, chí ít cũng xem như đang cố gắng lấy lòng tôi.
Tất nhiên, tôi vô cùng biết ơn tri thức — vì nó cho tôi hiểu rằng, con đường của phụ nữ không nằm ở việc sinh nở, cũng chẳng nằm ở nhan sắc.
Nó nằm ở bản thân. Ở sự mạnh mẽ từ bên trong.
Thế nên, tôi chỉ chống cằm, không đáp lời, chỉ lặng lẽ thưởng thức.
9.
Mấy ngày sau trôi qua yên bình, cho đến khi một chiếc ô tô đen bất ngờ chạy vào làng.
Và dừng ngay trước cửa nhà tôi.
“Xin hỏi đây có phải là nhà của học Giang Ý không?” – Người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng ở ghế lái hiền hòa, quan sát tôi đang cho heo ăn.
Lúc này, ngoài tường rào và trước cổng nhà tôi đã chật kín dân làng đến hóng chuyện.
Trong số đó có cả Tô Vãn và Thẩm Nghiễn vừa đi về.
“Ông tìm Giang Ý có việc gì ?” – Tôi phủi tay, đứng dậy bước ra cổng hỏi.
Người đàn ông mỉm , quanh một vòng rồi lên tiếng:
“Là thế này, chúng tôi là giáo viên từ ban tuyển sinh Đại học Thanh Bắc. Thành tích của Giang Ý xuất sắc, đã trường chúng tôi chính thức tuyển thẳng. Hôm nay, chúng tôi đến để trao giấy báo trúng tuyển.”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?