Tôi đã thế chỗ Tô Vãn để quay về thành phố.
Hôm sau, trai của Tô Vãn – Thẩm Nghiễn, kẻ có dung mạo nghiệt ấy – đến nhà tôi cầu hôn.
Anh ta nắm tay tôi, nhẹ hôn lên vết sẹo lõm bên má trái, giọng quyến rũ, ấm áp mà không hề có chút ghê tởm nào:
“Bỏ đại học đi, lấy , cùng về nông thôn, không?”
Tôi nuốt nước bọt, si mê vuốt ve gương mặt đẹp đến mức tôi đã thèm khát từ lâu, gật đầu:
“Được chứ, ngày nào cũng phải hôn em như nhé.”
Tôi biết rõ ta chỉ vì thanh mai trúc mã mà mình , nên mới cúi đầu chấp nhận tôi.
Nhưng tôi vẫn không kìm tim mình rung .
Để ta yên tâm, tôi xé toạc đơn đăng ký nguyện vọng ngay trước mặt , để mặc cho Tô Vãn thế chỗ tôi, giả mạo hoàn tất thủ tục xét tuyển.
Cho đến khi thư báo trúng tuyển từ các trường đại học lần lượt gửi về, mà Tô Vãn mãi vẫn không nhận kết quả đậu đại học của tôi, ta hoàn toàn hoảng loạn.
Còn tôi lúc ấy đang đứng ở đầu thôn, cảm ơn thầy giáo từ Thanh Bắc đích thân giúp tôi mang hành lý.
Tôi chằm chằm vào gương mặt Thẩm Nghiễn đang tái mét trước mắt, ánh mắt đầy trêu chọc:
“Anh đoán xem, tôi sẽ chọn … hay là chọn tương lai?”
1.
Mùa xuân năm 1977.
Sau gốc cây lớn, vang lên giọng ngọt ngào của Tô Vãn:
“Thẩm Nghiễn, yên tâm, đợi em ổn định ở trường rồi sẽ tìm cách đưa lên thành phố.”
“Giấy báo nhập học sắp gửi rồi, phải nhanh chóng dỗ con bé kia đi đăng ký kết hôn.”
Thẩm Nghiễn liếc hờ về phía tôi đang đọc sách trên bờ ruộng, vẻ mặt đầy khinh miệt:
“Con bé giờ một lòng một dạ với tôi, em sợ gì?”
Tô Vãn khó chịu liếc tôi, phản bác:
“Nó mưu mô lắm, lỡ đến lúc đó nó đổi ý thì sao?”
Thẩm Nghiễn rút từ túi áo ra hai viên kẹo, vừa chơi vừa :
“Sợ cái gì? Dù nó có đổi ý, có đi học hay không, chẳng phải cũng chỉ cần tôi một câu là xong sao?”
Nghe , em trai Tô Vãn lập tức lên :
“Chị à, với cái mặt như quỷ của Giang Ý, ngoài bám riết lấy Nghiễn không buông, chị nghĩ còn ai thèm lấy nó chắc?”
“Đúng đó, trời có sập nó cũng phải nhảy xuống sông bắt cá nếu Nghiễn muốn ăn. Thứ bám dai như nó còn hơn cả mấy con chó liếm chân.”
Cả đám vây lại, lời lẽ độc miệng giễu cợt tôi.
Tôi chẳng bận tâm gì, chỉ khi Thẩm Nghiễn cố ý liếc , tôi lại nở nụ dịu dàng chan chứa cảm.
Dù sao cũng chẳng ai dạy tôi rằng phải từ chối miếng thịt tự dâng đến miệng, huống chi người đó lại là Thẩm Nghiễn – gương mặt khiến tôi vương vấn từ lần đầu gặp.
Tất nhiên, tôi cũng hiểu đạo lý “không thả con tép sao bắt con tôm”. Đôi lúc vẽ vài chiếc bánh vẽ cho mỹ nhân ăn, để ta càng cam tâm nguyện vui lòng tôi, chẳng phải càng thú vị sao?
“Chị, nếu Giang Ý mà biết chị gạt nó cưới giả, còn chặn đường cho nó thi lại đại học, chắc nó hận chị chết mất.” – em Tô Vãn che miệng khúc khích.
Tô Vãn bĩu môi, chẳng buồn để ý:
“Hận thì hận, dù sao đời này nó cũng đừng mơ bước ra khỏi ngọn núi này.”
Tôi nghiêng khuôn mặt Thẩm Nghiễn, khẽ cong môi thích thú.
Hận ư?
Tôi còn muốn cảm ơn Tô Vãn trước mặt ấy chứ, vì đã tự tay đưa “đóa hoa trên đỉnh núi cao” như Thẩm Nghiễn cho tôi.
Dù gương mặt tôi có 30% diện tích bị bỏng, vẫn có cơ hội sở hữu Thẩm Nghiễn, chẳng phải nên cảm tạ thanh mai kia của ta sao?
2.
Mẹ nuôi là giáo viên từng dạy tôi: muốn bước ra khỏi núi, nhất định phải học hành thật giỏi.
Chỉ có tri thức mới thay đổi số phận.
Tôi không phụ kỳ vọng, bộc lộ thiên phú đáng kinh ngạc trong việc học.
Tôi từng nghĩ, con đường học vấn của mình sẽ chỉ dừng lại ở cấp ba. Nhưng khi chính sách đại học mở cửa trở lại, tôi như thấy ánh sáng của hy vọng rời khỏi ngọn núi nghèo này.
Tất nhiên, tôi cũng biết với điều kiện giáo dục ở ngôi làng nhỏ này, chẳng thể nào giúp tôi nổi bật giữa hàng vạn sĩ tử.
Thế nên, tôi luôn việc vặt cho Tô Vãn để đổi lấy cơ hội ta và em trai dạy tôi học ngoại ngữ.
Cho đến ngày hôm đó, suy nghĩ của tôi hoàn toàn thay đổi.
Trên đường xuống núi sau khi giúp Tô Vãn nhặt phân bò, tôi vô bắt gặp ta và Thẩm Nghiễn đang hôn nhau dưới gốc cây.
Một chàng trai tuấn tú xuất thần và một ngọt ngào đáng , ôm nhau dưới tán hoa mơ, đẹp đến mức khiến tôi ghen tỵ đến lặng người.
Vào buổi tối khi học bài, tôi giả vờ vô hỏi thăm Tô Vãn về cuộc sống thoải mái nơi thành phố lớn, đồng thời tiếc nuối vì thân phận bị điều đi nông thôn của ta khiến không thể thi đại học để rời khỏi vùng núi nghèo nàn.
Còn tôi thì khác, tôi sẽ thi đậu đại học, bước ra khỏi núi, có một tương lai tươi sáng.
Tô Vãn mặt mày sa sầm, chán ghét vứt bỏ đôi giày nhỏ dính đầy phân bò.
Tôi cố ý để lại tờ báo mà mình đã chọn kỹ trên bàn của Tô Vãn, đặt cược vào lòng hư vinh nôn nóng của ta.
Bạn thấy sao?