Khi sự việc xuyên không với xác suất cực thấp này xảy ra với ta, ta không thấy vui mừng, không hăm hở với những thử thách mới, ta chỉ muốn sống tốt trong thế giới này. Ta phải sống thế nào đây? Không phải cứng đầu chống lại thế giới và xã hội này, mà là nhận thức rõ thực tại, nhận thức rõ thân phận và hoàn cảnh của mình, giữ đúng bổn phận, để mình hoàn toàn hòa nhập vào thế giới này. Chỉ có như , ta mới có thể sống tốt.
Ta và Vương ma ma mời đại phu về, bệnh của Lý ma ma kiểm soát, bà không thể việc quá sức nữa. Mỗi ngày, ngoài xong việc của mình, ta còn phải sắc thuốc cho Lý ma ma, trò chuyện với bà, Lý ma ma luôn ngồi trên ghế ở cửa ta, trò chuyện với ta, ánh mắt tràn đầy niềm vui.
Ta cảm thấy những ngày như thật tốt, mỗi ngày có việc để , không lo ăn mặc, có người thương ở bên cạnh, trong lòng ấm áp, tháng ngày yên bình, chẳng gì hơn thế.
Thân thể Lý ma ma yếu, không thể y phục cho chúng ta nữa, thấy mùa đông sắp đến, ta cảm thấy y phục mùa đông của phủ không đủ ấm, nên dùng vải tốt chủ nhân thưởng cho dịp Tết, cắt may tỉ mỉ, cho Lý ma ma một chiếc áo khoác dày màu đỏ thêu chim hỷ thước.
Lý ma ma sờ chiếc áo khoác không dám tin là do ta , “Thật sự là con sao?”
“Đúng ạ.”
“Chim hỷ thước này cũng là con thêu sao?”
Ta gật đầu, “Phải ạ.”
“Con có tay nghề này, sao lúc đầu lại bị phân đến đây nha hoàn việc nặng?”
Ta lè lưỡi, khoác tay bà, đầu chui vào lòng bà nũng, “Chẳng phải là duyên phận sao, phải để con gặp một ma ma tốt như . Ma ma đúng không?”
Ma ma đánh ta hai cái, “Con nha đầu này!” rồi ôm chặt ta vào lòng.
***
Mới qua tết Nguyên Đán, hoa mai đỏ trong viện chưa nở nụ, ta đang sắc thuốc trong viện cho Lý ma ma. Vú nuôi của công tử, Trương ma ma, đột nhiên vào viện, với ta và Lý ma ma rằng, phu nhân đã nâng ta lên nha hoàn hạng hai bên cạnh công tử.
Ta vô cùng ngạc nhiên, tại sao lại như , một nha đầu mờ nhạt như ta sao lại lọt vào mắt phu nhân? Hơn nữa, trong viện đã có đủ hai nha hoàn hạng hai là Hồng Hạnh và Bích Đào, tại sao lại đột nhiên nâng ta lên... Đợi đã, Hồng Hạnh và Bích Đào, chẳng lẽ...?
Ta ngẩng đầu Trương ma ma, Trương ma ma gật đầu với ta, rồi , “Bích Đào nha đầu đó lén đưa cho công tử một chiếc túi thơm, trên đó thêu một đôi uyên ương, phu nhân cờ bắt gặp, liền ra lệnh đánh ả hai mươi roi rồi bán cho người buôn nha hoàn.”
Ta sững sờ, lần đầu tiên cảm nhận mạng người trong thế giới này rẻ như cỏ rác, những nha hoàn bị Lục gia bán ra ngoài, kết cục chắc chắn không tốt.
“Chỉ là, tại sao lại đột nhiên nâng nô tỳ lên, Lục Mai và Hồng Mai tỷ tỷ đến Bác Nhã Viện còn sớm hơn ta.”
“Ngươi còn nhớ lần trước ngươi vì mời đại phu cho Lý ma ma mà gặp phu nhân không?”
Ta gật đầu, tất nhiên là nhớ, suýt nữa dọa c.h.ế.t ta rồi!
Trương ma ma tiếp tục, “Lần trước phu nhân thấy ngươi ở Bác Nhã Viện hai năm mà không biết công tử là ai, thấy rất thú vị nên hỏi riêng Vương ma ma, biết ngươi ngày thường việc cẩn thận, lại giữ đúng bổn phận, không bao giờ vượt quá giới hạn. Do đó lần này Bích Đào gặp chuyện, phu nhân đích thân chỉ định ngươi thay thế vị trí của Bích Đào.”
Bây giờ ta đã hiểu, hóa ra là do ta ngu ngốc nên lọt vào mắt phu nhân, một người như ta để bên cạnh công tử khiến phu nhân yên tâm.
Ta bám riết lấy Lý ma ma, rằng mình không muốn đi. Lý ma ma gõ nhẹ vào đầu ta và , “Lệnh của phu nhân đã ban ra, không muốn đi cũng phải đi. Con là đứa trẻ tốt, ta không có gì phải lo lắng, ta vẫn muốn nhắc nhở con một điều, phải luôn giữ đúng bổn phận, không có những ý nghĩ vượt quá giới hạn, nhớ kỹ nhớ kỹ!” Ta gật đầu đáp, “Con nhớ rồi, ma ma yên tâm, con sẽ không đâu.”
Khi trở thành nha hoàn hạng hai, ta không còn sống chung với Lý ma ma nữa, mà chuyển đến căn phòng trước đây của Bích Đào, ở cùng Hồng Hạnh. Phòng không lớn đủ tiện nghi. Ngoài giường, còn có bàn trang điểm, bàn ghế đầy đủ.
Hồng Hạnh là một hiền lành, vừa qua năm mới đã 16 tuổi, lớn hơn ta hai tuổi, việc rất chu đáo, biết chăm sóc người khác. Trước đây ấy thường cùng Trương ma ma mang điểm tâm đến cho chúng ta, nên chúng ta khá thân thiết.
Bạn thấy sao?